Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-12-08 15:15:06
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Phong Phất Liễu xông Khương gia lúc Khương Đồng đang trùng tu bức Phú Xuân Sơn Cư Đồ của Hoàng Công Vọng. Nghe bức tranh ban đầu cất giữ ở Giang Nam, lâu đây mang đến kinh thành, lẽ do sự đổi đột ngột của độ ẩm dẫn đến khí hậu hợp, chỗ nối của cuộn tranh dài dấu hiệu nứt .

 

Thực , một vết hỏng nhỏ như thế , bất kỳ thợ trùng tu nào cũng thể sửa chữa , nhưng chủ nhân bức tranh vô cùng trân trọng, thà bỏ giá trời cũng tìm thợ trùng tu giỏi nhất để phục hồi.

 

Nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, Khương Đồng ngay cả lông mày cũng nhúc nhích, vẫn tiếp tục động tác đang .

 

Triệu Tước Sinh đang mô phỏng bức Song Tiên Đồ của sư phụ , thấy tiếng động, biểu cảm cũng bất động một chút đổi, nét bút nhấc lên móc xuống, hề xao nhãng.

 

Phong Phất Liễu ầm ĩ từ cổng lớn đến ngoài thư phòng. Hắn gào khan cổ họng: “Các ngươi để ! Ta tìm đại tiểu thư!”

 

“Lúc đại tiểu thư việc, ai cũng phiền!” Các gia nhân thấy thư phòng ở ngay mắt, đều liều mạng ngăn cản .

 

Phong Phất Liễu hét lớn một tiếng:

 

“Đại tiểu thư, Tô Quan Khanh sắp c.h.ế.t , ngươi quản !”

 

Khoảnh khắc tiếp theo, cửa thư phòng bất chợt mở toang, Khương Đồng cuốn theo gió, sải bước .

 

“Quan Khanh ?”

 

“Huynh ai mang ,” Phong Phất Liễu đẩy hầu đang ôm eo , “Có ở đầu ngõ thấy rằng, kẻ mang , tự xưng là phó nhân của Khương phủ. Nói ngươi thương, lừa .”

 

Khương Đồng nhíu mày: “Chàng gần đây đắc tội với ai ?”

 

Phong Phất Liễu : “Huynh cả ngày khỏi nhà, đắc tội với ai ? Ngay cả lúc ở nhà hát, đối xử với ai cũng hòa nhã, thể đắc tội với .”

 

Khóe mắt Khương Đồng liếc thấy bên ngoài nguyệt động môn xa, Khương Hoài Sơn sắc mặt tối sầm , vội vã ngoài, nhanh biến mất bức tường thấp.

 

Lúc nàng lòng rối như tơ vò, căn bản để ý đến Khương Hoài Sơn. Nàng nhớ đến chuyện A Kiều với nàng, rằng Cẩm Y Vệ cũng đang theo dõi Tô Quan Khanh, suy nghĩ thêm, liền buột miệng hỏi: “Có của Cẩm Y Vệ ?”

 

“Sẽ là Cẩm Y Vệ.” Phong Phất Liễu .

 

“Làm ngươi ?”

 

“Nếu là Cẩm Y Vệ bắt , thể giấu đầu lòi đuôi như ?”

 

“Cũng .”

 

Lời Khương Đồng dứt, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sét—

 

Phản ứng của Khương Hoài Sơn, ông chắc chắn là ai đưa Tô Quan Khanh !

 

Nghĩ đến đây, nàng nhấc chân đuổi theo hướng Khương Hoài Sơn .

 

Tuy nhiên nàng vẫn chậm một bước, khi nàng đuổi đến chuồng ngựa, liền thấy chuồng ngựa trống . Con ngựa nàng mua, Khương Hoài Sơn cưỡi mất!

 

Tô Quan Khanh lột áo khoác ngoài, trói chặt một chiếc ghế dài.

 

Một tờ giấy ẩm, dán khít khao mặt . Mặt giấy theo thở của , nhấp nhô lên xuống nhanh chóng, nhưng khi một tờ giấy ướt khác dán lên, sự nhấp nhô của tờ giấy cũng ngày càng yếu ớt.

 

Ngay lúc sự lên xuống của giấy mờ nhạt đến mức khó thể nhận , tất cả giấy tờ giật mạnh .

 

Tô Quan Khanh đột nhiên khí, thở dốc từng lớn.

 

“Nói! Huyết mạch Tiên Đế rốt cuộc ở ?”

 

“Ta… .”

 

Tờ giấy “bốp” một tiếng dán lên mặt Tô Quan Khanh.

 

Nỗi sợ hãi khi thở lấy khiến Tô Quan Khanh bản năng giãy giụa. Tuy nhiên, giãy giụa đến mức gân xanh mu bàn tay nổi lên, nhưng thể cử động chút nào.

 

Ngay khi sắp ngạt thở, tờ giấy một nữa bóc .

 

“Nói ?”

 

“...Ta... ... ... ngu…”

 

“Bốp”!

 

Giấy ướt dán lên.

 

Hết đến khác, Tô Quan Khanh hao mòn đến kiệt sức, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng còn, trong căn phòng chỉ còn thấy tiếng thở dốc khó khăn.

 

Khương Hoài Yển gay gắt chỉ trích: “Tô Các lão trung liệt ngàn năm, ngờ sinh một kẻ hèn nhát như ngươi! Đồ vô dụng!”

 

Tô Quan Khanh nghẹn : “... đúng , ... phụ quốc mà quên nhà... công mà quên tư, ... chẳng qua là một phế vật, xứng con của .”

 

“Ngươi chỉ cần Hoàng tự rốt cuộc giấu ở , ngươi liền xứng đáng con của Tô Các lão,” Khương Hoài Yển túm tóc , bắt ngẩng đầu, “Nói!”

 

“Ta thực sự... , chi bằng... ngươi g.i.ế.c , cũng xuống hỏi phụ ...”

 

Khương Hoài Yển kích động, đột ngột nhấn đầu Tô Quan Khanh xuống, quát: “Hừ! Ngươi c.h.ế.t! Ta thành cho ngươi!”

 

Sau gáy Tô Quan Khanh đau nhói, một tiếng kêu t.h.ả.m còn kịp thốt , mịt mù chồng giấy ướt dày cộm.

 

, khi đạt đến giới hạn mà thể chịu đựng, chồng giấy ướt đó vẫn lật .

 

Khương Hoài Yển thực sự động lòng sát ý.

 

Ngay khi Tô Quan Khanh sắp mất ý thức, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi buồn bã vô hạn.

 

Kiếp , cứ như ?

 

Nếu ngày hôm nay, nên cùng Đồng Đồng chuyển nhà, ít còn thể tái ngộ với nàng thêm vài tháng, cùng nàng bàn luận cổ kim, chỉ điểm sơn hà trong tranh.

 

Chàng hối hận , nên giận dỗi với Đồng Đồng như . Đồng Đồng cứ mãi đến tìm , nàng vẫn đang giận ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-38.html.]

Đầu đau quá, khó chịu quá.

 

Rất giọng của Đồng Đồng.

 

Một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, còn kịp rơi xuống đất hòa tờ giấy ướt.

 

Sức lực của Tô Quan Khanh rút cạn , mềm nhũn , mất ý thức.

 

Hai con ngựa phi nhanh từ trong thành, Khương Đồng và A Kiều , phóng thẳng về phía ngôi làng nhỏ ẩn ngoài thành .

 

Gió lạnh ngừng quất má, A Kiều nghiêng đầu tránh gió, ánh mắt vặn rơi Khương Đồng đang song song với nàng.

 

Vì gió lớn, Khương Đồng híp mắt, môi mỏng mím thành một đường, đôi mày Phất Vân (lông mày ) cau . Rõ ràng việc Tô Quan Khanh lâm nguy hiểm khiến tâm trạng nàng vô cùng lo lắng vội vã, nhưng giờ phút nàng hề mất bình tĩnh. Chỉ thấy nàng ghì thấp, tay trái nắm chắc dây cương để dẫn hướng ngựa, tay cầm roi thúc giục đúng lúc, thể phát huy tối đa lợi thế tốc độ của con ngựa .

 

Nếu lúc mới khỏi thành, động tác của Khương Đồng còn lóng ngóng, thì bây giờ vô cùng thành thục .

 

Sự phối hợp giữa và ngựa thể hảo.

 

A Kiều kinh ngạc.

 

Nàng và Khương Đồng quen hai kiếp, trong ấn tượng của nàng, Khương Đồng dù thế nào cũng thuộc hàng ngũ văn nhân, ngờ kỹ năng cưỡi ngựa của Khương Đồng tuyệt vời đến thế, ngay cả nàng cũng dốc hết sức mới bỏ .

 

Ngay khi Tô Quan Khanh bất tỉnh nhân sự, cửa căn nhà nhỏ mở từ bên ngoài, Khương Hoài Sơn thở hổn hển xông . Ông thấy Tô Quan Khanh trói chiếc ghế dài, sắc mặt kinh hoàng, vội vàng giật phăng tờ giấy đang đắp mặt Tô Quan Khanh xuống. Thấy đối phương còn thở yếu ớt, ông mới kiệt sức bệt xuống đất.

 

Khương Hoài Sơn chạy quá gấp, lúc mắt ông tối sầm từng cơn, căn bản còn sức để bò dậy, nhất thời, trong lòng cũng bi thương.

 

Nghĩ ngày xưa, ông cũng là một viên đại tướng uy phong lẫm liệt, hôm nay như một lão nhân xế chiều, đoạn đường ngắn gần như mất nửa cái mạng già!

 

Ông giơ tay, chỉ Khương Hoài Yển, gì đó, nhưng một lời nào, một lúc lâu mới thở đều , :

 

“Ta sớm với ngươi , Quan Khanh đứa bé cái gì cũng ! Ngươi nhất định đưa đến gì!”

 

Từ lúc Khương Hoài Sơn xông , cứu Tô Quan Khanh đến giờ, Khương Hoài Yển hề tay ngăn cản, chỉ lạnh lùng . Lúc mới hằn học : “Ngươi nhất cầu nguyện gì đó , nếu thực sự , sự bố trí mấy năm nay của chúng cũng đổ sông đổ bể .”

 

“Đổ sông đổ bể!” Khương Hoài Sơn đột nhiên lên, tiếng thê lương khó : “Từ khi Tô qua đời, chuyện của chúng e rằng vốn thành . Ý Trời như , há là của bọn .”

 

“Ngươi thật nhẹ nhàng! Tô Các lão c.h.ế.t, ngươi cũng ngã bệnh, những ngày đều là gồng gánh, khổ sở chống đỡ lâu như , ngươi buông tay là buông tay?”

 

Khương Hoài Sơn tức giận đập xuống đất: “Ngươi tưởng tiếp tục , tất cả gia sản của đều đầu tư chuyện , thậm chí còn sẵn cả thư hưu thê ! bây giờ tìm Hoàng tự, thể gì? Không Hoàng tự, chúng cho dù thành công, ngươi định để ai hoàng đế? Ngươi? Hay ?”

 

Khương Hoài Yển câu liền nổ tung, chỉ Khương Hoài Sơn giận dữ mắng mỏ: “Ngày Tô Các lão bắt giam, động thủ, ngươi cố chấp chờ, nếu sớm động thủ, chừng Tô Các lão còn sống!”

 

Thấy nhắc đến chuyện , lòng Khương Hoài Sơn thoáng qua một chút hổ thẹn. Ngày đó ông vì chắc chắn sai, nhưng chỉ ông tự , đến lúc sự tình sắp xảy , ông quả thực sợ hãi.

 

Khương Hoài Yển thấy ông gì, giọng càng lớn hơn: “Chuyện nhắc đến nữa, khi Tô Các lão c.h.ế.t, nếu ngươi đột nhiên ngã bệnh, chúng bỏ lỡ thời cơ đón Hoàng tự, bây giờ cũng đến nỗi bó tay.”

 

“Nếu Khương Mông hạ độc , nào đến nỗi ngã bệnh thời điểm then chốt !” Khương Hoài Sơn cuối cùng nhịn tự biện minh cho một câu.

 

Họ dùng Khương Mông bình phong, nhưng Khương Mông tuy ngu ngốc, ngu ngốc đến cùng.

 

Hắn tuy phát hiện Khương Hoài Sơn rốt cuộc đang gì, nhưng cảm nhận nguy cơ, tay , hạ độc Khương Hoài Sơn.

 

Cũng lúc hạ độc, là nhân từ nương tay, là thiếu kinh nghiệm, độc đủ liều, Khương Hoài Sơn c.h.ế.t, chỉ rơi hôn mê.

 

Và tất cả chuyện , là do Khương Mông tự kể , khi rơi tay chủ nợ, để chủ nợ tin rằng Khương gia thực vẫn còn tiền.

 

Chỉ tiếc, , một trong những chủ nợ bắt , chính là của Khương Hoài Yển.

 

—Khương Hoài Sơn vận hành tiền một cách quang minh chính đại đến chỗ Khương Hoài Yển, luôn cần một trợ lực như .

 

“Không ngờ chúng thua trong tay một kẻ ngu ngốc. Bây giờ chuyện cũng vô ích, Hoàng tự chuyển , hiện tại ngoài Tô Quan Khanh còn ai Hoàng tự đang ở ? Ngươi đừng với , ngươi thực sự tin rằng chuyện Tô Quan Khanh nhúng tay ?”

 

“Ngươi đúng là hết t.h.u.ố.c chữa !” Khương Hoài Sơn giận dữ , “Đứa bé !”

 

“Hắn , chúng bây giờ?!” Khương Hoài Yển khựng , đột nhiên như phản ứng kịp, túm lấy cổ áo Khương Hoài Sơn: “Ngươi rút lui ? Con gái ngươi hiện tại bản lĩnh lớn, Khương Hoài Sơn ngươi còn thể sống , ngươi liền nỡ c.h.ế.t!”

 

“Ngươi đừng vu khống! Vì Tiên Đế, gì mà thể vứt bỏ!”

 

Ngay khi hai cãi ngớt, giọng yếu ớt của Tô Quan Khanh truyền đến từ phía họ:

 

“Khương bá phụ, dừng tay , lẽ nào… bước theo vết xe đổ của Tô gia ? Cho dù… cho dù nhẫn tâm,con cũng tuyệt đối cho phép Đồng Đồng rơi cảnh giống như con.”

 

“Ngươi quả nhiên Hoàng tự ở !” Khương Hoài Yển quẳng Khương Hoài Sơn , xông tới bóp cổ Tô Quan Khanh: “Hôm nay ngươi cũng !”

 

“Ta, , .” Tô Quan Khanh khó khăn.

 

“Ngươi bức gì! Ngươi buông tay!” Khương Hoài Sơn .

 

Khương Hoài Yển gầm lên: “Hắn rõ ràng !”

 

Khương Hoài Sơn đẩy Khương Hoài Yển , với Tô Quan Khanh: “Quan Khanh, con đừng sợ, chuyện cần con tham gia, con chỉ cần cho bá phụ, Hoàng tự hiện đang giấu ở .”

 

“Xin … Khương bá phụ… Quan Khanh thực sự .” Tô Quan Khanh vẫn là câu trả lời như cũ.

 

“Thôi, thì thôi.” Khương Hoài Sơn thở dài, định cởi trói cho Tô Quan Khanh.

 

Khương Hoài Yển kéo ông : “Ngươi gì?”

 

“Thả .” Khương Hoài Sơn .

 

Khương Hoài Yển giận dữ : “Không thể thả! Hắn , thì một ngày cũng thể thả!”

 

“Hắn , ngươi bức , cũng là !”

 

Khương Hoài Yển trợn mắt đỏ ngầu: “Làm thể ? Chỗ Tô Các lão từng giấu Hoàng tự xem , dấu vết cướp bóc g.i.ế.c chóc, rõ ràng là họ tự . Sau khi Tô Các lão c.h.ế.t, mấy t.ử sĩ bảo vệ Hoàng tự còn lời ai? Chỉ !”

 

Khương Hoài Yển kéo hai tay Khương Hoài Sơn: “Lão ca, đây là cơ hội duy nhất của chúng ! Không phò trợ huyết mạch Tiên Đế phục vị, cửu tuyền, chúng lấy mặt mũi nào đối diện với Tiên Đế!”

 

Từng lời rỉ máu, vô cùng bi thương.

 

 

Loading...