Diệp Chân bóng dáng vội vã của Phong Tiếu Vân phòng, ngượng với Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn, : "Chú Phong của các cháu là như đấy, hễ gặp chuyện liên quan đến công việc là chẳng nhớ gì khác."
Tống Lan bênh vực: "Chú Phong là tận tâm với công việc."
Diệp Chân thở dài nhẹ: "Có lúc, cô mong chú đừng quá tận tâm như , thể dành nhiều thời gian hơn ở bên con cô thì cô sẽ vui hơn."
Tống Lan an ủi: "Đàn ông sự nghiệp là điều . Giờ còn trẻ, thể cố gắng thêm vài năm nữa. Đến khi lớn tuổi, hai thể xin điều chuyển về Bắc Kinh sống một cuộc sống yên bình. Tuy nhiên, vài năm tới, cháu nghĩ ở đây vẫn hơn, phía nam vẫn còn khá thoải mái và tự do."
Diệp Chân gật đầu: "Chúng cũng trai và cha chồng , bảo chúng mấy năm nay cứ ở đây cho , tạm thời đừng điều chuyển về."
Cơn bão đang dần kéo đến, ai nấy đều sống cẩn trọng, dám điều gì quá mức.
Diệp Chân hỏi Tống Lan về cuộc sống ở Hồng Kông.
Tống Lan , kể sơ qua những việc cho Diệp Chân .
Nghe xong, chị tràn đầy ngưỡng mộ, Tống Lan: "A Lan, cháu thật là giỏi! Khả năng và quyết đoán của cháu thật khiến khâm phục."
Tống Lan khiêm tốn: "Cô Chân Chân, cô đừng khen cháu quá. Cháu còn cố gắng nhiều lắm."
Phong Tiếu Vân gọi điện xong, trở và thông báo giờ máy bay tới đón họ, là chín giờ sáng mai.
Tống Lan ngạc nhiên: "Nhanh ?"
Phong Tiếu Vân , Diệp Tĩnh Viễn : "Không còn cách nào khác, mấy ông trong viện nghiên cứu luôn mong A Viễn tới, ngày nào họ cũng trói A Viễn viện nghiên cứu, cho về."
Rồi hỏi Tống Lan: "Hai cháu việc gì cần nữa ở đây ?"
Tống Lan đáp: "Cũng gì nhiều, cháu chỉ về Hổ Trang, mời bà con làng xóm uống chén rượu mừng của cháu và A Viễn."
Phong Tiếu Vân liền : "Vậy thì thế nhé, buổi trưa hai đứa ăn cơm ở nhà chú xong, lái xe của chú về Hổ Trang, mời ăn tối, ?
Nếu mời buổi trưa thì bà con còn , thoải mái bằng buổi tối. Dù uống say, họ cũng thể về nhà nghỉ ngơi ngay."
Hai : "Được, cứ quyết định !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-427.html.]
Khi ăn trưa, với món Phật nhảy tường bàn, Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn ăn hài lòng, ngớt lời khen ngợi Trình Kim Thược.
Diệp Tĩnh Viễn còn nhân tiện ngỏ lời lôi kéo: "Ông Trình, là ông theo chúng cháu về Hồng Kông ? Cháu trả ông một ngàn đồng lương mỗi tháng, thấy ạ?"
Họ nghĩ với mức lương cao như , ít nhất ông Trình cũng sẽ suy nghĩ đôi chút.
ngờ, Trình Kim Thược từ chối ngay: "Không, , hiện tại bọn sống . Tuổi già , chúng cũng rời xa quê hương, chạy nơi khác."
Tống Lan lập tức : "Ông Trình ơi, Hồng Kông cũng là đất nước chúng mà, dù giờ còn ngoại quốc quản lý, nhưng sớm muộn họ cũng trả thôi. Chúng dù ở Hồng Kông vẫn là đất tổ quốc."
Trình Kim Thược xua tay: "Cháu cần thuyết phục ông , giờ đây ông chỉ ở nơi nào Phong Tiếu Vân. Dù trả thêm tiền, ông cũng động lòng. Người già , nhiều tiền để gì."
Nghe những lời , lòng Phong Tiếu Vân khỏi xúc động.
Nhiều năm qua, vợ chồng ông Trình ở bên cạnh, chăm sóc còn nhiều hơn cả cha ruột.
Họ coi như con ruột mà chăm lo chu đáo.
Phong Tiếu Vân cũng coi họ như cha ruột, sẵn lòng phụng dưỡng, chăm sóc họ đến cuối đời.
DTV
Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn đều khâm phục ông Trình, Tống Lan giơ ngón cái : "Ông Trình, ông thật cháu khâm phục!"
Mức lương một ngàn đồng mà Diệp Tĩnh Viễn đưa , thời điểm ở Hoa Quốc, thể là cao nhất.
Nghe lương của lãnh đạo cấp cao cũng chỉ năm, sáu trăm đồng.
Vậy mà ông cụ chẳng hề chớp mắt từ chối ngay mức lương ngàn đồng mỗi tháng .
Tống Lan thấy thể thuyết phục ông Trình, đành bỏ qua.
Cô nghĩ sẽ tìm trong siêu thị tùy những cuốn sách hiện đại về ẩm thực và video hướng dẫn, học theo vài món, thể món Phật nhảy tường ngon tuyệt.
Lúc đầu cô định nhờ ông Trình chỉ dạy, nhưng nhiều bí quyết gia truyền thường chia sẻ ngoài.
Vì , Tống Lan cũng hỏi thêm.