Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:36:22
Lượt xem: 2
"Được, không thành vấn đề, vỗ tay để thề nào."
Văn Thanh Yến lần lượt vỗ tay với hai chị em, hai chị em đều rất thích thú.
Lúc này có mấy bạn học cùng trường gọi hai cô bé, chúng tạm biệt hai người lớn rồi chạy đi.
Chỉ còn lại Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến.
Hôm nay Văn Thanh Yến xin nghỉ, không cần đi làm.
Anh nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nghe nói rạp chiếu phim đang chiếu một bộ phim mới, có muốn cùng nhau đi xem không?"
Hai người đã mờ ám một thời gian dài như vậy, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy quan hệ của hai người cũng nên tiến triển thêm một bước, bèn gật đầu đáp:
"Được."
Rạp chiếu phim mở ở cạnh tòa nhà bách hóa tổng hợp, họ đi về phía đấy.
Cửa rạp chiếu phim có bán hạt dưa, Văn Thanh Yến nhớ đồng đội từng nhắc tới, cho nên đi đến mua một cốc, sợ lát nữa khát nước, anh lại vào tòa nhà bách hóa bên cạnh mua hai chai nước ngọt.
Nước ngọt đựng trong chai thủy tinh, vừa mới lấy từ trong thùng ra vẫn còn mang theo hơi nước, uống một hớp cảm thấy lạnh đến tận tim.
Giờ này không mấy ai đến xem phim, Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến ăn ý ngồi phía sau, không lâu sau bộ phim bắt đầu chiếu.
Ngu Thanh Nhàn chưa bao giờ xem phim điện ảnh, cô xem rất nhập tâm, còn vừa xem vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa để vào trong tờ báo được cuốn thành hình cái phễu.
Bộ phim rất đặc sắc, nhưng nửa đoạn sau không ai có tâm tư xem tiếp, bởi vì chẳng biết từ lúc nào Văn Thanh Yến đã cầm tay Ngu Thanh Nhàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-92.html.]
Xúc cảm tay của đàn ông và tay của phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Đó là cảm giác thô ráp, ấm áp, to lớn. Tim Ngu Thanh Nhàn lập tức đập rất nhanh, đây là cảm giác cô chưa từng trải qua.
Vành tai Văn Thanh Yến bất tri bất giác đỏ ửng lên, nụ cười trên mặt còn lớn hơn cả nhân vật trong phim, trong lòng anh vô cùng vui vẻ, giống như một khắc sau nỗi vui vẻ này sẽ phá lồng n.g.ự.c chui ra.
Đến khi nhạc kết thúc phim vang lên, các đồng chí khác trong rạp chiếu phim đứng dậy rời khỏi, người ngoài đều đi hết sạch, nhưng Văn Thanh Yến không có dấu hiệu định đứng lên ra về.
Ngu Thanh Nhàn liếc nhìn ánh đèn trên màn hình, Văn Thanh Yến vẫn còn đang cười ngây ngô.
Cô cũng mỉm cười lắc lắc bàn tay đang được cầm lấy:
"Hết phim rồi, đi thôi."
Văn Thanh Yến như người vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng:
"A, đi thôi."
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, hai bàn tay vẫn chưa tách nhau ra, mà bất giác đổi thành mười ngón tay đan chặt.
Thời gian còn sớm, bởi vì chưa đến giờ ăn cơm, bên ngoài trời cũng bắt đầu nắng lên, Văn Thanh Yến đi sang phía bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, che nắng cho cô:
"Chúng ta đi vào dạo cửa hàng bách hóa đi.
Ngu Thanh Nhàn cũng đang có ý đó:
"Đi thôi."
Hai người đi vào tòa nhà bách hóa, tầng một là cửa hàng bách hóa tổng hợp, liếc mắt nhìn toàn là đồ dùng hằng ngày. Lúc này vẫn chưa thể tự chọn hàng hóa, đằng sau từng dãy quầy hàng là giá để hàng, hàng hóa đều được bày ngay ngắn trên kệ trưng bày.
"Đồng chí, xem kem dưỡng da đi."