Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:36:16
Lượt xem: 4

Ngu Thanh Nhàn nghe rất chăm chú, theo lời kể của Văn Thanh Yến, cô dường như nhìn thấy từng sinh mạng đang hiện ra trước mắt mình.

Giọng Văn Thanh Yến càng ngày càng nhỏ lại, đề tài cũng theo đó trở nên nặng nề hơn.

Ngu Thanh Nhàn hỏi Văn Thanh Yến:

"Anh có hối hận khi tham gia quân ngũ không?"

Văn Thanh Yến lắc đầu:

"Không hối hận, làm sao lại hối hận chứ? Quốc gia, có quốc rồi mới có gia, hơn nữa bọn phát-xít không phải là người, vô cùng tàn nhẫn, nếu để bọn chúng xâm lược thành công, cuộc sống của nhân dân cả nước không khác gì địa ngục."

"Lúc tổ quốc nguy nan, mỗi người dân đều phải có trách nhiệm, chân trời phiêu bạt, ta không nhà." Sau lần đầu tiên đọc được câu nói này, Văn Thanh Yến đã coi nó thành niềm tin bất diệt.

Lúc chiến tranh, câu cuối cùng trong di thư anh mang theo bên người cũng là câu nói này, vì đất nước mà chiến đấu, anh chưa bao giờ hối hận.

Anh chỉ buồn phiền vì mình quá nhỏ bé, không thể làm được quá nhiều cho tổ quốc.

Nhưng không sao cả, anh còn có vô số đồng chí, vô số đồng bào.

Họ giống như mỗi hạt cát nhỏ bé, nhưng khi họ cùng chung một lòng tin, tập hợp lại với nhau thì sẽ trở thành sa mạc rộng lớn, không ai có thể lay động được.

Giây phút đó, ánh mắt Văn Thanh Yến sáng như sao.

Giờ phút này, Ngu Thanh Nhàn có nhận thức nhiều hơn đối với người đàn ông này, cũng như cuộc sống của quân nhân và chiến tranh.

Văn Thanh Yến còn tiếp tục nói, Ngu Thanh Nhàn cũng thêm phần sùng kính quân nhân của quốc gia này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-89.html.]

Cô càng nghe càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chưa từng có cảm giác này khi ở Thanh Vân Giới.

Thục Sơn Tông là nhà của cô, cô đương nhiên yêu thương tông môn của mình, yêu thương đồng môn của mình, nhưng đây giống một loại trách nhiệm được gánh trên lưng từ nhỏ.

Ngoại trừ đệ tử của cha cô và sư huynh muội đồng môn thì cô không quen biết ai cả. Họ có thể kề vai chiến đấu, cũng có thể tin tưởng lẫn nhau, nhưng tình huống vô số người cùng nhau nỗ lực vì một mục tiêu như Văn Thanh Yến kể cô chưa bao giờ gặp được.

Núi không cao lắm, chẳng mấy chốc họ đã leo lên đến đỉnh. Trên đỉnh núi có một chòi nghỉ mát hình bát giác được xây dựng từ thời cổ xưa, lúc họ đi lên đã có rất nhiều người ở đấy.

Họ có người ngồi trong đình nghỉ mát, có người ngồi trên chiếu bên ngoài, họ đều đang nói chuyện, dù có quen hay không cũng có thể nói dăm ba câu.

Có một vài thanh niên tìm nơi phong cảnh đẹp, dựng khung vẽ vẽ tranh, cảnh sắc phía xa xa dần dần thành hình dưới ngồi bút của họ.

Không biết Lục Mộc Tâm đã đến phía sau lưng họ từ bao giờ, nhìn rất nhập tâm, chưa bao giờ thấy cô bé chăm chú như vậy.

Lục Thủy Tâm theo người mới quen chạy khắp nơi.

Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến tìm một nơi đứng nói chuyện.

Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn đảo qua hai đứa con gái.

Lục Thủy Tâm nhìn thấy họ, chạy tới đòi nước uống, Lục Mộc Tâm nhìn đám thanh niên vẽ xong bức tranh mới đi tới.

Văn Thanh Yến nhìn cô bé hỏi:

"Mộc Tâm, cháu thích vẽ à?"

Loading...