Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:34:28
Lượt xem: 7
Bà Lục để lộ ra vẻ mặt khen ngợi:
"Cháu nghĩ như vậy là tốt rồi."
Cuối cùng bà cũng yên tâm.
Ngu Thanh Nhàn "hừ" một tiếng:
"Lúc đó cháu dẫn hai chị em Mộc Tâm đến nông trường, ở trong khu nhà dành cho người thân mấy hôm, anh ta còn chẳng thèm nói với bọn trẻ mấy câu. Lại có mấy người đến khuyên cháu, nói cháu là tàn dư xã hội phong kiến gì đó, anh ta với cô vợ mới kia mới là thanh niên tiến bộ của xã hội mới."
"Vậy thì cứ tiến bộ đi, thanh niên tiến bộ lại không chăm sóc được người già à? Đúng là nực cười."
Bà Lục cười khẩy một tiếng:
"Lúc không cần trách nhiệm thì là thanh niên tiến bộ, lúc cần đến trách nhiệm thì lại nhớ đến tàn dư của xã hội phong kiến, mơ đẹp thế? Bắt người ta chiều theo mình à?"
Buổi tối, Văn Thanh Yến quay về ăn cơm, bà Lục liền kể lại chuyện này.
Hôm nay nhà họ ăn món dưa chua, thịt luộc, đậu hũ hầm mà Văn Thanh Yến thích ăn từ nhỏ.
Trong bát Văn Thanh Yến còn nửa bát cơm chan canh dưa chua, nghe thấy chuyện chồng cũ Ngu Thanh Nhàn tìm đến, anh nhất thời cảm thấy cơm trong bát mất cả ngon.
Vừa nghĩ đến cảnh cô có thể quay lại với chồng cũ, hoặc là sẽ chung sống hòa bình với anh ta, Văn Thanh Yến lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ăn cơm xong, Văn Thanh Yến ra sân sau bổ củi, Ngu Thanh Nhàn cũng ra sân sau cho gà ăn.
Gà con bắt được từ nhà bà Lục, ba con trống, ba con mái, tất cả đều nuôi ở sân sau, chưa được một tháng, gà con đều đã lớn rồi.
Từ giây phút Ngu Thanh Nhàn xuất hiện ở sân sau, Văn Thanh Yến vẫn luôn nhìn cô, mắt thấy cô sắp đi vào trong nhà, anh lên tiếng gọi cô lại.
Ngu Thanh Nhàn thân thiết với bà Lục, nhưng chẳng mấy khi nói chuyện với Văn Thanh Yến, lần trước hai người nói chuyện còn là hôm Văn Thanh Yến tặng chó con cho nhà cô.
Ngu Thanh Nhàn đi đến cạnh bức tường sân, mỉm cười nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-66.html.]
"Anh tìm tôi có việc gì?"
Bàn tay đang cầm cây rìu của Văn Thanh Yến siết chặt lại, anh nuốt nước bọt rồi nói:
"Không có gì, chỉ là muốn nói với cô, nếu gặp khó khăn gì có thể đến tìm tôi."
Ngu Thanh Nhàn nhướng mày:
"Khó khăn gì đều có thể đến tìm anh?"
Văn Thanh Yến đã bình tĩnh lại, gật đầu khẳng định:
"Ừm, khó khăn gì cũng có thể."
Ngu Thanh Nhàn nhìn sâu vào anh một cái:
"Được, tôi biết rồi, không có gì thì tôi về trước nhé, Điểm Điểm còn chưa ăn đâu."
Điểm Điểm chính là con ch.ó săn mà Văn Thanh Yến bắt cho nhà cô, bởi vì trên lưng nó có hai đốm lông màu trắng, cho nên Lục Mộc Tâm đặt là Điểm Điểm.
Con chó nhà Văn Thanh Yến cả người toàn màu đen, cho nên gọi là Hắc Hắc.
Ngu Thanh Nhàn quay về sân trước, Văn Thanh Yến nhìn theo bóng lưng của cô rất lâu.
Bà Lục cũng lặng lẽ quay về phòng.
Tối hôm đó, hai chị em Lục Mộc Tâm cãi nhau một trận, không ai để ý đến ai.
Bà Lục một đêm trằn trọc không ngủ, ông Văn thì ngáy rung trời, bà Lục không chịu nổi vỗ vào ông một cái.