Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 411
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:45:46
Lượt xem: 3
Ngu Thanh Nhàn liếc nhìn Hàn Dục, Hàn Dục gượng cười, mở cửa.
Trong chớp mắt tiếng cười nói ngừng lại, Ngu Thanh Nhàn đứng sóng vai với Hàn Dục, cô đưa tay véo hông anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hàn Dục, không phải anh nói trong nhà anh chỉ có ông bà nội thôi sao? Đây là ông bà nội anh à?"
Hàn Dục đau đến nhăn nhó, vội vàng dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy giải thích:
"Gì chứ, nhà lớn nghiệp lớn, ông bà cũng nhiều hơn chút."
Ngu Thanh Nhàn lườm Hàn Dục một cái, sau đó mỉm cười cùng anh bước vào cửa.
Những người có mặt ở nhà họ Hàn đều là ông bà cụ trong đại viện cả. Họ lớn tuổi rồi, bình thường lúc rảnh rỗi thì thích nhất là góp vui với người khác.
Từ nhỏ Hàn Dục đã xuất sắc, khiến cho mấy ông bà cụ đều thích anh ta. Bây giờ Hàn Dục lại dẫn đối tượng về ra mắt gia đình, họ bèn lập tức la hét đòi đến để nhìn người.
Nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, hai mắt của họ sáng rực lên. Bà nội Lâm - người có quan hệ tốt nhất với bà nội Hàn khẽ thì thầm bên tai bà nội Hàn:
"Đối tượng của Tiểu Dục được đấy, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt cũng trong suốt đoan chính. Đứng bên cạnh Tiểu Dục đúng là trai tài gái sắc. Cháu trai cháu dâu đều tốt như thế, về sau diện mạo của chắt trai chắc chắn cũng không kém được. Tiếu Vân à, sau này bà được hưởng phúc rồi."
Bà nội Hàn còn chưa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn thì bà cụ đã phải nghe cháu trai khen Ngu Thanh Nhàn trước mặt mình khá nhiều lần rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-411.html.]
Ngày nào anh ta cũng nói lời tốt đẹp, khiến ấn tượng của bà cụ với Ngu Thanh Nhàn đã đạt đến cấp tối đa.
Bây giờ nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn người thật đứng ở đây, còn tốt hơn tưởng tượng của bà cụ nữa, nên bà nội Hàn vô cùng vừa lòng: "Mượn lời hay ý đẹp của chị nhé."
Bà nội Hàn tưởng tượng dáng vẻ của chắt trai mình, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Bà nội Lâm thấy chị em tốt vui vẻ như thế thì cũng không ở lại quấy rầy người một nhà họ nữa, dù sao thì mục đích của đám người kia cũng đạt được rồi: "Bà cứ từ từ mà tận hưởng niềm vui đi, chúng tôi về đây. Chút nữa có lẽ đám nhóc nhà tôi cũng về đến nhà rồi."
Mọi người đều chung sống hòa thuận, không ai là người khó ở cả, sau khi thỏa mãn sự tò mò của bản thân thì mấy bà cụ đều định rời đi cả.
Có bà nội Lâm mở lời trước, mấy bà cụ khác cũng đều đưa ra lời tạm biệt.
Nếu bình thường, bà nội Hàn nhất định sẽ giữ họ ở lại nhà ăn cơm, nhưng hôm nay tình huống không giống thế, nên bà cụ cũng không giữ lại.
Bà cụ dẫn theo Ngu Thanh Nhàn và Hàn Dục tiễn họ ra cửa, xoay người lại đã nắm lấy tay của Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn ơi, hôm nay bên ngoài gió lớn lắm, con có lạnh không? Mau vào nhà ngồi cho ấm đi."
Bà nội Hàn thật sự rất nhiệt tình, hơn nữa còn là kiểu nhiệt tình không khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại còn vô cùng thân thiết. Ngu Thanh Nhàn cũng dần dần thả lỏng hơn.
Nếu Hàn Dục sợ người nhà mẹ đẻ của cô, thì Ngu Thanh Nhàn cũng sợ người nhà họ Hàn không đón nhận cô.
Lý do của cô và Hàn Dục giống nhau như đúc, dù sao thì đây cũng là thế giới đầu tiên mà họ chính thức quen biết, đời này bọn họ đã bỏ ra một trăm hai mươi phần trăm sự nhiệt tình để đối đãi.