Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 395
Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:43:11
Lượt xem: 1
Dù lúc Ngu Thanh Nhàn về vẫn chưa muộn lắm, nhưng kí túc xá đã tắt điện rồi. Sinh viên trong kí túc xá thì có người ra ngoài chơi chưa về, có người thì đang ngủ, có người đến ở nhờ chỗ bạn thân rồi.
Ngu Thanh Nhàn nằm lên giường, kéo rèm giường lại, cô đưa tay che kín mắt. Trong đầu cô bây giờ rất loạn, suy nghĩ loạn thành một mớ bòng bong, có tháo thế nào cũng không tháo ra được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đám bạn cùng phòng kí túc xá cũng lục đục quay về. Đèn trong kí túc xá tắt rồi nên việc đi lại trở nên khó khăn hơn.
Cả đêm đó Ngu Thanh Nhàn không ngủ cũng không tu luyện. Trời vừa tờ mờ sáng cô đã thức dậy, vào nhà vệ sinh tắm rửa một lát, chải đầu tóc qua loa rồi thay bộ quần áo đẹp nhất mà cô có. Xong xuôi hết thì cô rời khỏi kí túc xá.
Một cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt.
Ngu Thanh Nhàn đến cổng trường, nhìn sang bên phải, Hàn Dục vẫn đứng ở chỗ này, bên chân rơi đầy tàn thuốc.
Anh đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn: "Em có đói bụng không? Gần đây có một quán bán đồ ăn sáng ngon lắm, đậu phụ non nhà ông ta là ngon nhất, trước kia mỗi tháng tôi còn từng đến đó ăn vài lần."
Đời này, từ khi hai người quen biết cho đến nay, hình như đây là lần đầu tiên Hàn Dục nói nhiều đến vậy.
Ngu Thanh Nhàn cũng đói, nên cô đi theo phía sau Hàn Dục. Hai người im lặng không nói câu nào cả.
Ngu Thanh Nhàn nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên nghĩ đến những chuyện trước kia. Ở Tu Chân Giới có rất nhiều bí cảnh, mỗi lần gặp được đại bí cảnh là chuyện lớn của cả Tu Chân Giới, môn phái nào cũng sẽ phái người đi thăm dò, mà người dẫn đội của Vạn Thiền Tông lần nào cũng là Tạ Uẩn.
Cô ở trong đội ngũ của Thục Sơn Tông, chỉ cần ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy anh ta rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-395.html.]
Cảm giác thầm mến một người là như thế nào?
Là mỗi động tác của anh cũng đủ để cô mê muội, mỗi câu từ của anh cô cũng có thể lý giải được hàm ý trong đó. Tâm trạng cũng bị anh tác động, lúc chua lúc chát, giống như ăn một quả chanh vậy, sau khi vị chua qua đi lại cảm nhận được vị ngọt.
Ngay cả thổ lộ mà Ngu Thanh Nhàn cũng không dám. Cô sợ sẽ không có đường lui.
Lần đi vào không gian dị thường đó, Tạ Uẩn cũng không hề rối rắm. Tuy cô cảm thấy bất mãn, nhiều lần kín đáo phê bình anh ta nhưng đôi lúc cô lại cảm thấy may mắn. Đôi khi Ngu Thanh Nhàn sẽ nghĩ, nếu Tạ Uẩn xảy ra chuyện trong không gian dị thường, có lẽ cô sẽ thấy vọng với anh cũng không biết chừng.
Sau khi bị hệ thống trói buộc rồi xuyên qua vài thế giới, ban đầu cô bị Văn Thanh Yến thu hút sự chú ý, chẳng phải vì anh ấy khiến cô cảm nhận được cái cảm giác giống với khi ở bên người kia ư?
Cửa hàng bán đồ ăn sáng cách trường đại học Yến Kinh không xa lắm, chỉ đi đường khoảng mười phút là đến nơi.
Bây giờ vẫn còn khá sớm nên cửa hàng bán đồ ăn sáng cũng chỉ vừa mở cửa, vợ chồng ông bà chủ đang rất bận rộn.
Hàn Dục hiểu rõ khẩu vị của Ngu Thanh Nhàn, nên anh gọi đồ ăn theo khẩu vị của hai người rồi dẫn Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống một cái bàn trong góc.
"Cha mẹ tôi có khỏe không?" Ngu Thanh Nhàn hỏi.