Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:42:58
Lượt xem: 1

Cô ta bị bỏ thuốc mê trong sàn nhảy, sau đó cô ta cũng từng báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát đến lại không tra được hung thủ là ai.

Nhưng mà trong phiên ngoại của sách có ghi rằng, Lâm Tuấn Phong thường xuyên chuốc thuốc mê những cô gái đến sàn nhảy của anh trai anh ta, mà Tôn Hiểu Linh là một trong số đó."

Ngu Thanh Nhàn ừ một tiếng, cảm thấy tác giả viết quyển sách kia đúng là đầu óc có vấn đề mà. Viết ra toàn những nhân vật không tuân thủ pháp luật.

Hoàng Chính không đến trường khiến Lưu Ngọc Mai tạm thời thoát khỏi anh ta, mỗi ngày cô ta chỉ đi qua đi lại bốn điểm căn tin - phòng học - thư viện - kí túc xá.

Chẳng qua cô ta vẫn không thích quay về kí túc xá của mình như trước, những lúc cô ta không ngủ được thì thường ngây ngốc trong kí túc xá của Ngu Thanh Nhàn.

Ngoại trừ đi học, Lưu Ngọc Mai và Ngu Thanh Nhàn như hình với bóng, trước mắt cũng chỉ có một mình cô ta biết chuyện Ngu Thanh Nhàn chuẩn bị kinh doanh.

Đảo mắt đã sắp tới kì nghỉ lễ Quốc khánh, tiệm trà sữa của Ngu Thanh Nhàn cuối cùng cũng được khai trương rồi.

Cô đốt pháo ở bãi đất trống trước cửa tiệm, trong âm thanh bùm bùm, Ngu Thanh Nhàn vội vàng chạy vào tiệm.

Được nghỉ Quốc khánh nên người đến phố mỹ thực càng nhiều hơn, không chỉ có sinh viên của các trường học, mà những người dân sống gần đó cũng đến đây mua sắm.

Nên dần dần, phố mỹ thực ngoại trừ bán đồ ăn vặt, cũng dần xuất hiện các cửa tiệm bán quần áo, bách hóa gì đó.

Trà sữa là món đồ uống chưa từng xuất hiện, ngoại trừ trà sữa, Ngu Thanh Nhàn còn làm thêm trà hoa quả và trà chanh, đây đều là những thức uống giải nhiệt tốt nhất.

Nước trà được bỏ thêm đá lấy trong tủ lạnh ra, đá được Ngu Thanh Nhàn làm bằng nước sôi để nguội, thời tiết tháng mười khô nóng, uống một ngụm đã thấy cả người khoan khoái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-388.html.]

Người có thể đến phố mỹ thực đi dạo cũng không thiếu tiền mua một ly trà sữa. Khai trương chưa được hai tiếng đồng hồ, cô đã bán hết hơn phân nửa số trà sữa mà mình chuẩn bị rồi; hồng trà và trà xanh cũng đã chạm đáy, nhưng mà cái này cũng không có vấn đề gì lớn, trong không gian Ngu Thanh Nhàn vẫn còn chuẩn bị không ít, nên cô hoàn toàn không lo lắng chút nào.

Ngu Thanh Nhàn bận rộn từ sáng sớm đến tận đêm khuya, chờ phố mỹ thực dần dần vắng khách, Ngu Thanh Nhàn kéo cửa cuốn xuống, ở lại cửa tiệm đến tiền xong mới quay về kí túc xá.

Hôm nay cô làm ăn không tệ lắm, từ tiền vốn đi thì cô lãi được hơn hai trăm tệ. Đối với niên đại này mà nói thì hai trăm tệ đã là một số tiền lớn rồi.

Vài ngày sau đó không ngày nào Ngu Thanh Nhàn rảnh rỗi cả. Mãi mới có dịp vắng khách, Ngu Thanh Nhàn kéo cái ghế dựa ra ngồi xuống, lấy phần mì lúc trước mua ở cửa hàng đối diện ra ăn.

Mới ăn được hai miếng đã có người tiến vào tiệm.

"Xin hỏi anh muốn uống gì ạ?" Ngu Thanh Nhàn không ngẩng đầu lên mà hỏi.

"Hai chén hồng trà."

Giọng nói có chút quen tai, Ngu Thanh Nhàn ngẩng đầu thật mạnh: "Anh cả!"

Người đến là Đường Giang: "Anh đây."

Ngu Thanh Nhàn vội vàng đi ra sau quầy, mở cánh cửa nhỏ bên cạnh quầy ra để Đường Giang và Hàn Dục vẫn luôn im lặng nãy giờ đi vào, sau đó cô lấy hai chén hồng trà từ tủ lạnh ra đưa đến trước mặt hai người.

Loading...