Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 372
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:21:01
Lượt xem: 2
Cha mẹ cô ta cảm thấy cô ta quá mất mặt, nên sau khi cơ thể của cô ta được chăm sóc khá lên một chút thì vội vàng gả cô ta đi. Đó là một người đàn ông góa vợ, lớn hơn cô ta tận mười tuổi, còn có ba đứa con rồi.
Lưu Ngọc Mai làm mẹ kế cho người ta, nuôi lớn mấy đứa bé kia, nhưng mà ba đứa bé lại không hề biết ơn, thái độ của chúng đối với cô ta còn không bằng bảo mẫu nữa kìa.
Lưu Ngọc Mai biết nguyên thân muốn kiện vợ chồng Hoàng Chính và Lý Ưu Ưu. Cô ta vừa khóc vừa cười, khuyên nguyên thân bỏ qua đi thôi, đừng đấu với Hoàng Chính, cô ấy đấu không lại đâu. Nguyên thân không tin tà, kết quả lại bị mất mạng.
Mà Lưu Ngọc Mai kia cũng không ngoại lệ.
Ngu Thanh Nhàn hít sâu một hơi. Cô hận nhất là đám đàn ông không tôn trọng phụ nữ. Nếu cô không biết việc này thì không sao, bây giờ cô biết rồi, tất nhiên sẽ không để Hoàng Chính chà đạp Lưu Ngọc Mai như thế.
Về phần cứu Lưu Ngọc Mai bằng cách nào thì Ngu Thanh Nhàn còn chưa nghĩ ra. Cô quyết định trước đó sẽ bắt chuyện với Lưu Ngọc Mai trước, nhân dịp cô ta còn chưa hãm sâu vào Hoàng Chính thì kéo cô ta ra.
Đầu chiều Ngu Thanh Nhàn vẫn còn đang nghĩ đến Lưu Ngọc Mai, thì đến chiều muộn đã gặp được cô ta ở đại hội chào tân sinh viên rồi.
Cô ta mặc một bộ áo màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác caro màu hồng đen, bên dưới thì mặc một chiếc váy ngắn màu đen đến đùi, nụ cười dịu dàng, khí chất điềm tĩnh.
Cô ta ngồi ở vị trí phía sau Ngu Thanh Nhàn. Trong suốt cuộc họp, số lần Lưu Ngọc Mai nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần nói chuyện cô ta đều dùng giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ, mà Ngu Thanh Nhàn lại rất thích những cô gái mềm mại như thế.
Nghĩ đến chuyện cô gái như vậy sẽ bị Hoàng Chính chà đạp, tuyến thượng thận của Ngu Thanh Nhàn bắt đầu tăng vọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-372.html.]
Chờ đại hội chào tân sinh viên kết thúc, Ngu Thanh Nhàn nhân lúc đám đông hỗn loạn đã giẫm gãy gót giày của Lưu Ngọc Mai. Lưu Ngọc Mai thấy gót giày bị gãy thì quay đầu lại nhìn, Ngu Thanh Nhàn vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi cậu, thật sự rất xin lỗi cậu."
Lúc này người người chen lấn, loạng choạng một chút là chuyện khó tránh khỏi. Lưu Ngọc Mai cũng không tức giận: "Không sao đâu, bạn học cẩn thận chút nhé, giẫm trúng người khác cũng không sao, chỉ sợ bị ngã thôi."
Ngu Thanh Nhàn vội vàng gật đầu, không đợi kịp nói thêm câu nào nữa thì hai người họ đã bị đám đông tách ra.
Thính lực của Ngu Thanh Nhàn rất tốt, cô nghe thấy một cô gái đi cùng Lưu Ngọc Mai oán giận: "Người vừa nãy đi đường chẳng cẩn thận gì cả. Đúng là đáng ghét mà, không biết nhìn đường hay sao ấy."
"Không phải mình không sao rồi à? Đông người như thế, va vấp cũng là bình thường thôi mà." Âm thanh càng lúc càng đi xa.
Ngu Thanh Nhàn thở phào nhẹ nhõm.
Chen lấn qua đám người, Ngu Thanh Nhàn đi ra ngoài, lúc này đám người Lưu Ngọc Mai đã không còn ở đó nữa.
Ngu Thanh Nhàn đứng ở một góc đợi một lúc lâu mới thấy mấy người Kim Lệ Quyên: "Sao Thanh Nhàn đi ra nhanh thế? Chỉ chớp mắt đã không thấy cậu rồi, bọn mình tìm cậu một lúc lâu."