Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 367
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:20:51
Lượt xem: 1
Ngu Thanh Nhàn bị giữ lại, đám người Kim Lệ Quyên vừa đi vừa quay đầu lo lắng.
Mấy ngày nay không phải chưa từng có ai bị huấn luyện viên gọi lại, những người bị gọi lại đều không tránh khỏi việc phải huấn luyện thêm.
Ngu Thanh Nhàn đi đến trước mặt huấn luyện viên: "Huấn luyện viên, thầy gọi em ạ?"
Hàn Dục ừ một tiếng: "Anh em biết tôi đến trường các em huấn luyện quân sự, nên mới nhờ tôi đưa chút đồ cho em. Chút nữa em đi theo tôi."
Nói cũng trùng hợp thật, huấn luyện viên năm này của các cô là đại đội của Hàn Dục.
Chẳng qua từ khi bắt đầu huấn luyện đến bây giờ, Hàn Dục cũng không hề đối xử đặc biệt với cô mà trái lại đối xử bình đẳng như các bạn học khác, đến bây giờ cũng chưa từng nói chuyện với Ngu Thanh Nhàn.
Ngu Thanh Nhàn cũng không có ý kiến gì về chuyện này cả. Dù sao thì cô và Hàn Dục cũng chỉ là hai người xa lạ mới gặp qua một lần mà thôi, cũng chẳng nói chuyện được mấy câu.
Lúc nãy khi bị anh ta gọi lại, Ngu Thanh Nhàn còn cảm thấy tò mò, vừa nghe thấy anh ta nói giúp Đường Giang đưa vài thứ linh tinh, Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng hiểu ra.
Người anh này của nguyên thân cũng không tệ lắm, trước khi đi còn đưa tiền cho cô, nói cho cô mua quà vặt, cô không muốn nhận cũng không được.
Hàn Dục nói xong thì quay người đi. Dáng người anh ta cao lớn, bước chân cũng dài, nên chỉ chốc lát sau đã đi được một đoạn xa rồi.
Tuy Ngu Thanh Nhàn không lùn, bây giờ cô cao một mét sáu mươi tám, đứng trong đám con gái thì cũng rất nổi bật rồi, nhưng so với Hàn Dục thì cô vẫn lùn hơn không ít.
Ngu Thanh Nhàn đoán, chắc Hàn Dục cũng phải cao đến một mét chín mươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-367.html.]
Ngu Thanh Nhàn đi theo Hàn Dục đến kí túc xá tạm thời của anh ta, Hàn Dục cầm một cái túi to để ở cửa và một cái to đặt trên giường:
"Đây là đồ mà anh trai em gửi cho em. Bên trong có tương nấm do đầu bếp ở căn tin quân khu bọn tôi làm, nấm là do anh trai em kiếm trong lúc rảnh rỗi khi huấn luyện, mùi vị không tệ đâu, em nếm thử chút đi."
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Mấy hôm trước hai người bác gái còn khá tò mò về cuộc sống ở bộ đội của Đường Giang, nhất là bác gái Đường, chỉ tập trung hỏi Đường Giang ăn uống thế nào, chỉ sợ anh ấy ở quân đội ăn không ngon ngủ không yên.
Thức ăn của bộ đội tất nhiên là tốt rồi, có vài món ngon đến độ anh ấy miêu tả như thức ăn trên trời ấy, nhất là tương nấm, Đường Giang vừa nhắc đến vừa chảy nước miếng.
Ngu Thanh Nhàn không ngờ Đường Giang thế mà lại gửi thứ này cho cô. Trong lúc nhất thời cô có chút cảm động: "Cảm ơn huấn luyện viên đã mang đến cho em nhé."
Khuôn mặt nhăn nhó của Hàn Dục thả lỏng hơn, thản nhiên gật đầu.
Ngu Thanh Nhàn cũng không tiếp tục ở lại với anh ta nữa: "Vậy em đi trước nhé huấn luyện viên."
"Đi đi."
Ngu Thanh Nhàn xách túi đồ ra ngoài.
Hàn Dục đợi Ngu Thanh Nhàn đi khỏi thì bước đến đứng bên cửa sổ, anh ta nhìn thấy bóng dáng của Ngu Thanh Nhàn xuất hiện ở dưới lầu thì nhìn theo bóng lưng chậm rãi xa dần của cô, mãi cho đến khi khuất hẳn.
Khi không có người bên cạnh, ánh mắt anh ta nhìn cô vô cùng thâm trầm.