Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:20:43
Lượt xem: 1

Mười sáu tuổi Đường Giang tham gia quân ngũ, bây giờ hai mươi tuổi rồi, bốn năm nay anh ấy chưa về nhà lần nào cả.

Vừa lên xe, anh ấy đã hỏi thăm tình hình trong nhà.

Mấy nắm nay tuy anh và gia đình vẫn thư từ qua lại, anh ấy cũng biết đại khái những chuyện xảy ra trong nhà, nhưng mà số chữ trên thư cũng có hạn, sao có thể yên tâm bằng người nhà chính mình kể lại.

Suốt đoạn đường từ nhà ga đến trường học của Ngu Thanh Nhàn, Đường Giang vẫn luôn miệng, anh ấy hỏi đến từng người ở trong nhà.

Bác trai Đường và bác gái Đường trò chuyện với anh ấy nên cũng thả lỏng hơn, Ngu Thanh Nhàn cũng thường xuyên gia nhập cuộc nói chuyện giữa họ.

Mà Hàn Dục rất ít khi mở miệng nói chuyện, làm đúng chức trách của một tài xế.

Xe dừng lại trước cửa trường học. Hàn Dục và Đường Giang cùng lấy hành lý trong cốp xe ra, anh ta nói với Đường Giang: "Tôi về trước nhé, hai ngày sau tôi sẽ đến đón cậu."

Đường Giang liên tục gật đầu: "Được được được, cậu về đi. Đúng rồi, cậu có về nhà không?"

"Có chứ."

Bác gái Đường cũng nói: "Tiểu Hàn à, thật sự ngại quá, làm mất nhiều thời gian của cháu như vậy." Bác gái Đường rất ngượng ngùng.

"Bác gái đừng nói thế, cháu cũng tiện đường thôi mà. Hơn nữa, cháu và Đường Giang cũng là bạn bè thân thiết nhiều năm nay, nói lời khách sáo thì xa lạ quá."

Hàn Dục nói xong, ánh mắt lơ đãng đảo qua người Ngu Thanh Nhàn, lại tự nhiên rời mắt một cách tự nhiên.

Bác gái Đường cười sảng khoái, lấy một gói hạnh to từ bọc hành lý trên tay bác trai Đường ra, đưa cho anh ta: "Tiểu Hàn à, đây là quả hạnh khô nhà bác tự trồng đấy, chua chua ngọt ngọt, dùng để pha nước hoặc ăn không như vậy cũng ngon lắm, cháu cầm lấy mà nếm thử nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-363.html.]

Hàn Dục sao có thể nhận quà của bác gái Đường, hai người cứ đẩy qua đẩy lại.

Cuối cùng Đường Giang nhìn không nổi nữa mới cầm lấy gói quả hạnh ấn vào n.g.ự.c của Đường Dục, nói: "Cầm lấy đi. Lần trước mẹ tôi gửi cho tôi không phải cậu còn xông vào cướp à? Hôm nay còn bày đặt ngại ngùng cái gì?"

Hàn Dục trừng mắt nhìn Đường Giang một cái, xấu hổ cười cười: "Vậy cháu đành nhận vậy."

"Vậy mới đúng chứ. Tiểu Hàn, nếu cháu thích ăn thì lần sau bác gửi cho Đường Giang nhiều một chút, cháu muốn ăn thì cứ sang chỗ nó lấy nhé."

Nói thêm vài lời khách sáo nữa, Hàn Dục lên xe jeep rời đi.

Lúc này bác gái Đường mới có cơ hội hỏi Đường Giang: "Tiểu Giang, Tiểu Hàn là người Yến Kinh à?"

Đường Giang khoác hành lý lên lưng, trên tay cũng xách đầy đồ đạc:

"Vâng, là người Yến Kinh ạ. Con cũng không biết trong nhà nó làm gì, dù sao thì giàu có lắm, không giống với nhà chúng ta đâu. Mẹ đừng nhìn nó không khác con bao nhiêu, thật ra nó là trung đội trưởng đấy, sau này sẽ con phát triển hơn nữa."

Sau đó, Đường Giang tiếp tục phổ cập kiến thức về sự ưu tú của Hàn Dục cho ba người họ nghe, ba người nghe xong thì chậc lưỡi không thôi.

Vào đợt khai giảng, bàn đăng kí nhập học của các viện đào tạo được đặt ở cổng trường. Ngu Thanh Nhàn tìm được tờ đăng ký của hệ Y học, cầm tờ giấy có viết số phòng kí túc xá đi về phía ký túc.

Phòng kí túc xá của Ngu Thanh Nhàn ở lầu ba, tầng này không quá cao cũng không quá thấp mà vừa phải.

Loading...