Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 362

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:20:41
Lượt xem: 1

"Con biết ạ." Trong lòng Ngu Thanh Nhàn ấm áp, cô cảm thấy được mình thật sự rất may mắn, mỗi một thế giới đều có thể gặp được những người đặc biệt đối xử tốt với cô.

Bác gái Đường sờ đầu của Ngu Thanh Nhàn: "Con sống tốt thì chúng ta đều yên tâm."

-----

Ngồi xe hai tiếng thì cũng đến tỉnh thành. Họ lại tiếp tục bắt xe bus đi từ bến xe tỉnh thành đến nhà ga, đến khi mua phiếu xe lửa xong, ngồi trên xe đã là bảy giờ tối rồi.

Mặt trời vừa mới xuống núi, nắng chiều ở phía chân trời vẫn chưa tan hết.

Tàu chạy loảng xa loảng xoảng suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến nhà ga Yến Kinh.

Xuống xe, bác trai Đường và bác gái Đường đều tò mò nhìn xung quanh. Trời ạ, họ sống nhiều năm như thế rồi, mà vẫn chưa đến thủ đô lần nào đâu.

Tên thủ đô trong mỗi thế giới mà Ngu Thành Nhàn xuyên đến cũng không giống nhau, nhưng lịch sử thì lại không khác nhau lắm, phương tiện đi lại trong các thành phố lớn cũng giống đại khái. Trước kia vì việc kinh doanh, cô còn phải thường xuyên đến kinh đô.

Cô dẫn bác trai bái gái lách qua dòng người để rời khỏi nhà ga, hai thiếu niên mặc quân trang màu xanh đứng ở cửa chờ, trong đó có một người căng thẳng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy ba người Ngu Thanh Nhàn thì ánh mắt anh ấy sáng rực lên, chạy vội về hướng họ.

Còn một quân nhân khác đứng bên cạnh anh ấy cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân của anh ấy.

"Cha mẹ." Đường Giang nhìn thấy cha mẹ đã vài năm không gặp, trong lòng vừa kích động vừa chua xót.

Họ đều già rồi, đặc biệt là cha anh ấy, tóc mai đều bạc trắng. Tầm mắt anh ấy chuyển sang bên cạnh, Đường Giang nhìn thấy cô em họ cũng không quen thân lắm: "Nhàn Nhàn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-362.html.]

"Anh cả." Ngu Thanh Nhàn cười với Đường Giang.

Trong trí nhớ của nguyên thân, Đường Giang cả đời làm lính, đến cuối cùng còn trở thành một lãnh đạo lớn trong quân.

Đời trước khi nguyên chủ điều tra chân tướng từng tìm đến nhờ anh ấy giúp đỡ, anh ấy không nói hai lời đã vận dụng người và quan hệ của mình để giúp cô ấy.

Hai mắt bác gái Đường mờ đi, bà ta ôm đứa con trai còn cao hơn mình một cái đầu, lau nước mắt sau đó lại để con trai quay vài vòng trước mặt mình: "Đen rồi, cũng gầy đi."

Đường Giang để mặc mẹ mình lắc lư: "Mẹ, con không gầy, đây người ta gọi là rắn chắc."

Đường Giang giải thích xong lại giới thiệu chiến hữu của anh ấy với họ: "Cha mẹ, Nhàn Nhàn, đây là Hàn Dục - chiến hữu của con. Hôm nay đúng lúc nó đến đây có chút việc, nên đi đón mọi người cùng con."

Hàn Dục cười gật đầu với Ngu Thanh Nhàn, lại lễ phép chào hỏi bác gái Đường và bác trai Đường.

Dáng vẻ và tinh thần của Hàn Dục, vô cùng phù hợp với ấn tượng của họ về quân nhân.

Khuôn mặt cương nghị, khí chất trầm ổn, lúc không cười thì lạnh lùng nghiêm túc, nhưng chỉ cần cười rộ lên thì lại giống như ánh mặt trời.

Hàn Dục mở cửa xe, xe của anh ta là một chiếc jeep nhỏ. Cất hành lý vào cốp xong, Ngu Thanh Nhàn ngồi lên xe trước, bác trai Đường và bác gái Đường cũng lên theo.

Họ lớn ngần này rồi mà vẫn chưa từng ngồi xe con như thế này đâu, ngồi cũng câu nệ, cứ làm như nếu không cẩn thận một chút sẽ làm hỏng xe luôn vậy.

Loading...