Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 361
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:20:39
Lượt xem: 1
"Vâng ạ, con thấy năm ngoái khi con dâu của Kiến Đảng ở trong thành phố về, cô ta mặc một cái áo gì mà ba-đờ-xuy được làm bằng vải nỉ ấy, ở tiệm vải hình như cũng có bán. Chút nữa con mua về chúng ta tự mình làm nhé, cái vải đó mà làm quần thì cũng đẹp lắm."
"Được được được. Con cứ xem mà làm, có đủ tiền không?"
"Đủ ạ, đủ ạ." Mấy năm trước thôn cho nhận thầu hai ngọn ngúi ở phía bắc thôn, ngay cả cái hồ nước kia cũng cho thầu luôn.
Cả nhà họ Đường sau khi bàn bạc xong thì nhận thầu hai ngọn núi này, trồng cây hạnh.
Năm nay hạnh cũng được mùa, chất lượng rất tốt, xưởng sản xuất đồ uống trong trấn nhìn thấy thì quyết định mua toàn bộ. Bọn họ không những thu được toàn bộ tiền vốn trước đây về, mà còn lời được không ít đâu.
Hơn nữa trong hồ kia cũng thả không ít cá, một tháng họ sẽ bán đi một lần, phí sinh hoạt cũng đủ dùng.
Chỉ là mua cho cháu gái chút vải làm quần áo mà thôi, bác gái Đường không đau lòng chút nào cả.
Bà cụ Đường nhìn bác gái Đường đi vào thị trấn, còn bà cụ thì chậm rãi bước về nhà.
Con dâu thứ hai của bà cụ không tốt, chuyên gia quấy rối khiến nhà cửa không yên, còn dâu cả thì lại là người phúc hậu, hiếu thuận với hai ông bà cụ già bọn họ, còn dạy dỗ ba đứa con ngay thẳng, chính trực.
Có được đứa con dâu như thế, là may mắn của nhà họ Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-361.html.]
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ thoáng một cái đã đến ngày nhập học. Bác trai Đường và bác gái Đường đưa Ngu Thanh Nhàn đi.
Họ mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, bác trai Đường còn khiêng hành lý mà bà cụ Đường và bác gái Đường đã chuẩn bị cho Ngu Thanh Nhàn trên lưng, bác gái Đường lại cầm một gói lương khô thật to cho cô ăn trên đường, còn Ngu Thanh Nhàn chỉ đeo một cái túi nhỏ, cả người nhẹ nhàng.
Mọi người tiễn ba người họ đến nhà ga trên thị trấn. Bà cụ Đường nắm tay Ngu Thanh Nhàn không buông: "Đến trường rồi phải chung sống hòa thuận với bạn học nhé, đừng tranh cãi với người khác. Nếu như con bị người ta bắt nạt thì nhớ viết thư về nhà, bà với bác gái con đến đó làm chỗ dựa cho con. Nếu không thì viết thư cho anh cả con cũng được, đại ca con còn đang đóng quân ngay tại Yến Kinh đấy."
Ngu Thanh Nhàn ngoan ngoãn đồng ý, nhưng bà cụ Đường vẫn lo lắng, cố gắng dặn dò hết những gì bà cụ có thể nghĩ ra. Ngu Thanh Nhàn yên lặng lắng nghe, không hề mất kiên nhẫn chút nào.
Mãi cho đến giờ lên xe, bà cụ Đường mới lưu luyến buông tay của Ngu Thanh Nhàn ra.
Bác gái Đường vội vàng kéo Ngu Thanh Nhàn lên xe, Ngu Thanh Nhàn ngồi bên cạnh cửa sổ, cô mở cửa kính xe ra, nói với bà cụ Đường: "Ông bà về đi thôi ạ, nếu được nghỉ thì con sẽ về thăm mọi người."
Bà cụ Đường xoa xoa khóe mắt, phất phất tay với họ, ông cụ Đường dù không nói gì nhưng hốc mắt cũng đỏ lên.
Xe lăn bánh, bác gái Đường nói với Ngu Thanh Nhàn: "Ông bà đều không nỡ để con đi."
Con bé là đứa cháu gái duy nhất của nhà họ Đường, ngoài miệng ông cụ Đường không nói gì, nhưng trong lòng lại rất yêu thích cô. Bà cụ Đường thì càng không cần phải nói, trước đó cứ cách hai ngày lại nhắc đến cô một lần.