Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 337

Cập nhật lúc: 2025-03-12 21:47:40
Lượt xem: 1

Bà ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại một câu cũng không nói nên lời. Đúng lúc này, bà ta nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn đứng ở phía sau bà cụ Đường.

Bà ta tiến lên bắt lấy tay Ngu Thanh Nhàn: "Đường Thanh Nhàn, tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ con mà. Sao con lại để cho những người này đến bắt nạt mẹ?"

Lúc bắt lấy tay cô, Lý Hải Anh dùng lực quá mạnh, móng tay lâu rồi chưa cắt nên vô cùng dài nhọn cắm thật sâu vào trong cánh tay của Ngu Thanh Nhàn, véo cô cực kỳ đau đớn.

Cô muốn tránh thoát khỏi tay của Lý Hải Anh lại bị Lý Hải Anh véo càng chặt hơn.

Bà cụ Đường thấy thế thì tiến lên gỡ tay Lý Hải Anh ra: "Lý Hải Anh, cô cho là người nhà họ Đường chúng tôi c.h.ế.t rồi đúng không?"

Bà cụ Đường làm việc nặng nhiều năm, mà Lý Hải Anh lại đến công xưởng làm việc nhàn hạ thoải mái, nên sức lực của bà ta kém bà cụ Đường, bị bà cụ nắm đau thì lập tức thả tay kia ra để gỡ tay của bà cụ Đường.

Một người là chú của nguyên thân đứng bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, ông ta thấy cánh tay Ngu Thanh Nhàn bị véo đến chảy m.á.u thì nhíu mày lại:

"Vợ Kiến Thành à, cô cũng quá nhẫn tâm rồi đấy? Người nhà họ Đường chúng tôi vẫn còn đứng ở đây mà cô đã dám làm thế này, không biết lúc người nhà họ Đường không có mặt cô còn làm đến mức độ nào nữa hả? Có phải cô đối xử với cháu gái tôi không đánh thì mắng không hả?"

Lời ông chú này vừa dứt, tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên cánh tay của Ngu Thanh Nhàn, cái vết thương đang ứa m.á.u kia khiến mọi người không hẹn mà cùng nhíu mày lại.

Lại một lần nữa, ở trong lòng Lý Diệu Tông thầm mắng Lý Hải Anh ngu ngốc.

Bà cụ Đường cũng vô cùng tức giận, cào cho Lý Hải Anh một phát, khiến bà ta đau đến phát khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-337.html.]

Lý Diệu Tông cũng biết lúc này mình không quản không được: "Bác gái thông gia à, có chuyện gì thì từ từ nói, cứ tiếp tục thế này thì sẽ tổn thương đến hòa khí giữa hai nhà."

Ông ta vừa dứt lời thì bác trai Đường đã phản bác: "Hòa khí á? Giữa chúng ta còn có hòa khí gì để mà nói nữa à?"

Lúc này ông cụ Đường mới lên tiếng: "Được rồi, ầm ĩ thế để làm gì?"

Lời của ông cụ Đường khiến Lý Diệu Tông thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa kịp thở thêm hơi nữa thì ông cụ Đường lại lên tiếng.

"Vợ Kiến Thành, về sau Nhàn Nhàn sẽ về sống với chúng tôi. Tôi cũng không phải một người không nói lý, số tiền Kiến Thành để lại, hai người già chúng tôi có một phần, cô và Nhàn Nhàn cũng có một phần."

"Số tiền đó chia làm bốn phần. Nhiều năm nay cô chăm sóc Nhàn Nhàn không có công lao cũng có khổ lao, cho nên tiền của Nhàn Nhàn chúng tôi không tính, nhưng phần của hai ông bà già chúng tôi thì cô phải đưa cho chúng tôi. Năm đó chúng tôi không muốn chia, đó là do chúng tôi hiền lành, nhưng bây giờ chúng tôi muốn, cũng không ai nói được gì cả. Dù sao thì tôi với mẹ cô cũng đều già rồi, cơ thể không tốt lắm."

Sắc mặt của Lý Hải Anh và Lý Diệu Tông lập tức kém đi.

Ba ngàn hai trăm tệ chia làm bốn phần, mỗi phần tám trăm tệ, phần của cả hai ông bà cụ Đường là một ngàn sáu trăm tệ.

Bây giờ bảo Lý Hải Anh lấy được một ngàn tệ đã là quá khó khăn rồi, bà ta đào đâu ra được một ngàn sáu cơ chứ?

Loading...