Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 336
Cập nhật lúc: 2025-03-12 21:47:38
Lượt xem: 0
Câu nói cuối cùng, bác trai Đường hỏi đám con cháu nhà họ Đường và đám quần chúng đến hóng chuyện.
Người Đường gia thôn tất nhiên là ủng hộ lời nói của bác trai Đường, họ lớn tiếng đáp: "Tất nhiên là không quá phận rồi, đây là chuyện hợp lẽ thường mà."
Đám quần chúng hóng chuyện cũng không cảm thấy chuyện này quá đáng chỗ nào cả. Giống như lời của đám người Đường gia thôn kia, đây vốn là chuyện hợp lẽ thường.
Chuyện của Lý Hải Anh ở trong thôn cũng không phải bí mật gì cả, trong mắt họ, một nhà bà cụ Đường là nhà luôn nói đạo lý, Lý Hải Anh có thể tìm được một nhà chồng như thế đúng là tổ tiên là cô ta tích đức.
Quan trọng nhất là mẹ chồng này còn không khó ở chung, họ chỉ tiếc không thể đổi với Lý Hải Anh thôi.
Mà đám mẹ chồng có tuổi đều nhìn bà cụ Đường với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Họ đều cảm thấy, thân làm mẹ chồng, bà cụ Đường đúng là mất mặt.
Nếu đổi thành họ á, tiền trợ cấp của Đường Kiến Thành, Lý Hải Anh đừng họ được chia một đồng nào, nagy cả tiền lương cũng phải nộp lên, đừng hòng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.
Nhân từ nương tay, đúng là lòng dạ đàn bà mà. Đám mẹ chồng đó cũng chỉ tiếc không thể đổi thân phận với bà cụ Đường.
"Anh cả à, đó là tiền mà em rể tôi trợ cấp cho em gái tôi mà, anh hỏi tôi, tôi thật sự không biết trả lời thế nào." Dù sao Lý Diệu Tông cũng nhất quyết không thừa nhận ông ta đã dùng tiền trợ cấp của em rể để xây nhà ở.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài sao ông ta còn có thể làm người được nữa?
"Đúng là không nên hỏi mày." Bác trai Đường nhìn Lý Hải Anh đang trốn phía sau Lý Diệu Tông.
"Em dâu à. Năm ngoài trời khô hạn nên số lương thực thu được không nhiều lắm, mà cố tình năm nay cơ thể của cha mẹ cũng không tốt lắm, không phải đau chỗ này thì cũng là đau chỗ kia. Tôi còn phải nuôi hai đứa bé ăn học, áp lực này thật sự rất lớn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-336.html.]
"Tôi nghĩ rồi, em trai tôi c.h.ế.t đi cũng để lại không ít tiền, cô xem có thể đưa ba trăm, năm trăm cho cha mẹ đi khám bệnh không?"
Bác trai Đường cũng nói lý do thoái thác mà dọc đường mọi người nghĩ ra được:
"Mấy năm nay mọi người trong nhà đều không để cô phải tiêu tốn một đồng nào cả, nếu không phải lần này thật sự khó khăn quá, tôi sẽ không đến tìm cô thế này đâu."
Theo lời của bác trai Đường, Lý Hải Anh vốn bị mọi người xem nhẹ lại lần nữa trở thành tiêu điểm.
Năm ấy, Lý Diệu Tông xây nhà không đủ tiền nên đến tìm bà ta vay, bà ta cho Lý Diệu Tông mượn hai ngàn tệ.
Mấy năm nay, hàng tháng nhà anh cả tiêu pha bao nhiêu cũng đều do bà ta trợ cấp bằng tiền lương cả.
Số tiền trợ cấp đó tất nhiên đã bị tiêu hết bảy tám phần rồi, số tiền còn lại gửi ở ngân hàng kia nửa tháng trước cũng đã bị Lý Diệu Tông cầm đi, bởi vì họ muốn đến thành phố lớn sống, số tiền trong tay không đủ.
Trên tay Lý Hải Anh hiện tại cộng với tiền tiết kiệm cũng chỉ còn không đến một trăm đồng, ngay cả số lẻ của trợ cấp cũng không bằng.
Lý Hải Anh nhìn Lý Diệu Tông với ánh mắt cầu cứu, Lý Diệu Tông đối diện với ánh mắt của bà ta hai giây sau đó tránh đi.
Trong nháy mắt đó, tim Lý Hải Anh giật thót.