Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 334
Cập nhật lúc: 2025-03-12 21:47:33
Lượt xem: 1
"Ngay cả quần áo của cô cũng là chị dâu cô giặt cho đấy. Cô đi ra ngoài hỏi một chút xem, có nhà nào mà chị dâu còn phải giúp em dâu giặt quần lót không hả? Cô muốn giao tiền lương hàng tháng cho nhà mẹ đẻ cô, nhà chúng tôi cũng không dựa vào chút tiền đó của cô để sống qua ngày, nên chúng tôi có ra ngoài bàn tán cô một lời nào chưa?"
"Lúc Kiến Thành mất, chúng tôi hỏi cô có muốn tái giá không, cô thề với trời là không, cô sẽ nuôi lớn cốt nhục của Kiến Thành nhà chúng tôi. Vì để hai người các cô sống khá giả một chút, tôi với cha Kiến Thành ngay cả tiền trợ cấp cũng chưa sờ vào đâu, đều cho cô tất."
"Lúc còn sống Kiến Thành nhà chúng tôi có cấp bậc cao, lại hi sinh vì quốc gia nên tiền trợ cấp của nó có hai nghìn tám trăm tệ, cộng thêm tiền tiếp viện của bộ đội là ba nghìn hai trăm tệ. Chúng tôi không chia chác một đồng nào cả, đều cho cô tất. Những năm gần đây, cô dùng số tiền này thế nào, nhà họ Đường chúng tôi chưa từng hỏi cô một câu nào."
"Bây giờ, kết quả cháu gái tôi thi không tốt, nói muốn đi học lại cô lại nói cô không có tiền? Tôi đứng đây muốn hỏi cô một chút, số tiền trợ cấp đó đi đâu hết rồi? Tiền lương của cô đâu rồi? Cô là công nhân chính thức của xưởng nhựa, tiền lương của cô còn không đủ cung cấp cho một học sinh trung học học lại một năm cơ à?"
Mỗi câu chất vấn của bà cụ Đường được đưa ra, sắc mặt của Lý Hải Anh trắng bệch dần.
Nhà Lý Hải Anh tuy bây giờ đã chuyển vào thị trấn, nhưng những nhà xung quanh đời đời đều sống ở chỗ này. Trong đám người ấy không phải ai cũng có việc làm, mà với tinh thần hóng chuyện trong nước, sau khi nhìn thấy người nhà họ Đường đi vào thì họ cũng lén lút theo sau.
Một truyền mười, mười truyền trăm, lúc này thì cửa nhà Lý Hải Anh đã đứng đầy người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-334.html.]
Nghe được lời bà cụ Đường nói là đưa cho Lý Hải Anh tất cả ba nghìn hai trăm tệ, cả đám người đều ồ lên.
Thời điểm Đường Kiến Thành hi sinh là năm 1975, 1976, thời điểm đó tiền lương một tháng của công nhân cũng chỉ hơn ba mươi đồng, phải mất bao nhiêu năm mới tích đủ số tiền ba nghìn hai trăm tệ kia cơ chứ?
Vài người không giỏi toán bắt đầu dùng ngón tay để tính.
Về phần kinh phí trợ cấp này, một câu phản bác Lý Hải Anh cũng không nói nên lời. Đối diện với ánh mắt của mọi người, bà ta không kìm chế được lùi về phía sau từng bước một.
Lý Diệu Tông vẫn đang ngồi xổm trong góc tường sau cánh cửa, nghe đến đó thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Ông ta đi ra ngoài: "Ôi chao, bác gái đến đấy à. Cháu vẫn đang ở trong nhà nấu cơm, cũng không biết mọi người đến, mau vào nhà ngồi đi, mau vào nhà ngồi đi."
Thời trẻ, vì một chuyện ngoài ý muốn nên chân trái của Lý Diệu Tông bị thương, đến bây giờ khi đi lại vẫn còn khập khiễng. So với Lý Hải Anh, ông ta biết cách làm người hơn, khi gặp người khác vẫn luôn nở nụ cười, nhà khác gặp khó khăn tìm đến ông ta, giúp được thì ông ta sẽ giúp, nếu không giúp được thì sẽ để vợ ông ta là Lưu Xuân Chi ra mặt.