Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 333
Cập nhật lúc: 2025-03-12 21:47:31
Lượt xem: 0
Lý Diệu Tông đang ngồi trên giường hút thuốc, nghe thấy thế thì lườm Lý Hải Anh một cái: "Hoảng cái gì? Nó nói em đưa tiền cho anh thì đúng là em đưa tiền cho anh à? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ, họ có thể làm gì anh cơ chứ?"
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng dồn dập: "Muốn chứng cứ gì chứ, số tiền trợ cấp của Đường Kiến Thành tiêu cũng hết luôn rồi. Đấy cũng phải hơn hai nghìn tệ đấy, cho dù em có ăn không ngồi rồi cũng không có cách nào tiêu hết được số tiền ấy đâu."
Lý Diệu Tông nhìn đứa em gái vô tích sự từ lúc vào cửa đến nay vẫn luôn lải nhải không ngừng kia, trong mắt dần hiện lên tia mất kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, em đi mở cửa đi, anh đi giày xong rồi anh ra."
Cha mẹ Lý Hải Anh có hai người con trai, làm con gái, từ nhỏ Lý Hải Anh đã được cha mẹ bà ta dạy dỗ là phải nghe lời anh trai rồi, phải giúp anh tra, như thế thì anh trai cũng mới có thể giúp đỡ lại bà ta. Chờ bà ta lập gia đình rồi, anh trai mới có thể làm chỗ dựa cho bà ta được.
Dáng dấp của Lý Hải Anh cũng được coi là xinh đẹp, khi bà ta lớn hơn một chút thì đi ra đi vào cũng không tiện nữa, vì một tên nhóc lưu manh thường đứng trên đường thôn, mỗi lần nhìn thấy bà ta thì đều trêu bà ta một lúc.
Sau khi Lý Diệu Tông biết chuyện thì đi đánh cho tên nhóc lưu manh kia một trận, nhưng có một năm tên nhóc lưu manh kia lớn rồi, Lý Diệu Tông bị tên lưu manh kia đè đánh, đánh đến nỗi vỡ cả đầu.
Ký ức của Lý Hải Anh đối với chuyện này vẫn còn mới như in, cũng bởi thế nên khi cha mẹ bà ta nói anh trai sẽ làm chỗ dựa cho bà ta, bà ta mới tin tưởng không chút nghi ngờ. Bà ta cảm thấy cho dù cả thế giới có vứt bỏ mình thì anh trai của bà ta cũng sẽ không.
Lý Hải Anh kiềm chế sự hốt hoảng trong lòng đi ra ngoài mở cửa: "Cha mẹ, mọi người..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-333.html.]
"Chát!" Một tiếng tát giòn tan vang lên, đầu của Lý Hải Anh bị đánh lệch sang một bên.
Lúc đánh Lý Hải Anh, bà cụ Đường dùng mười phần sức lực, dường như chỉ trong nháy mắt mặt của bà ta đã bị đánh đỏ lên. Bà ta ôm mặt nhìn tròng trọc vào bà cụ Đường, không thể tin nổi là bà cụ Đường đột nhiên sẽ ra tay đánh bà ta.
Phải biết rằng, cho dù lúc bà ta và bà cụ Đường mâu thuẫn kịch liệt nhất, bà cụ Đường cũng vẫn chưa từng động tay động chân với bà ta bao giờ.
Bà cụ Đường lắc lắc bàn tay đánh người đến đau: "Nhìn cái gì mà nhìn, đánh cô còn không đúng à? Tôi có đánh oan cho cô không?"
Đối mặt với người nhà họ Đường, Lý Hải Anh chột dạ nên bà ta ôm mặt rời tầm mắt.
Đều nói người hiểu bạn nhất chính là kẻ địch của bạn. Nói bà cụ Đường và Lý Hải Anh là kẻ địch cũng không sai chút nào, bà cụ vừa thấy bà ta làm thế thì "hừ" một tiếng:
"Lý Hải Anh, từ lúc cô vào cửa nhà họ Đường chúng tôi, Điền Ngọc Lan tôi tự nhận chưa từng đối xử tệ bạc với cô, cô đi làm ở xưởng nhựa, cô là công nhân, nhiệm vụ sản xuất của quốc gia chúng ta cần cô, nên tôi với chị dâu cô không cho cô đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì."