Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-03-12 21:47:27
Lượt xem: 1

"Không sao rồi mà bà nội, không phải bây giờ con về rồi ư?"

Bà cụ Đường nghe những lời Ngu Thanh Nhàn nói xong, trợn tròn mắt: "Con về ở cùng ông bà á?" Trong giọng nói chứa chút vui mừng kèm theo không dám tin.

"Vâng ạ, bà nội không chào đón con ư?" Ngu Thanh Nhàn cố ý hỏi.

"Chào đón chứ, sao có thể không chào đón cho được?" Bà cụ Đường lau hai mắt, nói với bác gái Đường: "Mẹ nhớ hình như con vừa làm một cái chăn đệm mới nhỉ? Cái bộ màu hồng nhạt ấy, mau thay cho Thanh Nhàn đi."

Bác gái Đường xoa xoa đôi bàn tay vào tạp dề: "Bộ đó Khánh Hà từng dùng rồi, thẳng bé không biết chú ý vệ sinh nên bộ đó bẩn lắm, mà cũng không thể để Thanh Nhàn ngủ trên cái đệm nó từng ngủ rồi được. Đúng lúc số bông lần trước con mua vẫn sót lại nửa bịch, chút con ra phố mua ít vải về làm cái chăn mới cho Thanh Nhàn."

Bà cụ Đường rất hài lòng với bác gái Đường này. Mà bác trai Đường đang ở bên ngoài cũng nói rõ mọi chuyện với tất cả mọi người.

Từ xưa đến nay người nhà họ Đường đều vô cùng đoàn kết, trong đám người đồng lứa với bác trai Đường, Đường Kiến Thành là nhân vật có tiếng, cho đến tận bây giờ vẫn có người lấy Đường Kiến Thành ra làm tấm gương để giáo dục con cái nhà mình cơ đấy.

Tất nhiên là mấy bậc cha mẹ đó giáo dục con mình nên học hỏi Đường Kiến Thành ở chỗ đội trời đạp đất, đồng thời cũng khuyên con phải cảnh giác cao độ, chứ không thì cưới một bà vợ giống ông thì đúng là làm trò hề.

"Người nhà họ Lý kia đúng là khinh người quá đáng mà, người nhà họ Đường chúng ta vẫn chưa có c.h.ế.t hết đâu." Anh họ của Đường Kiến Thành - bác họ của nguyên thân - Đường Kiến Quân nghe lời bác trai Đường nói xong thì tức giận đến đập bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-331.html.]

Ông ta là trưởng thôn của Đường gia thôn, người dân trong thôn đều có lòng tin phục với ông ta nên lời ông ta vừa dứt đã có một đống lời hùa theo.

Đường Kiến Quân vung tay lên: "Đi nào, đi tìm bọn chúng. Đó là số tiền mà người anh em của tôi phục vụ quên thân để đổi lấy, dùng cho con gái nó đi học, bọn họ có tư cách gì mà dùng."

Hơn mười người đàn ông đang ở nhà chính lý đồng loạt đứng lên.

Ba người đang nói chuyện trong phòng nghe thấy thế thì vội vàng đi ra ngoài, bà nội Đường kéo tay của Ngu Thanh Nhàn đi lên trước: "Bọn tôi cũng đi."

Đường Kiến Quân nhíu mày, ông nội Đường ở bên cạnh cũng nói: "Bà đi làm gì? Cái bộ xương già nua kia của bà nếu bị thương thì chữa thế nào được?"

Lúc còn trẻ bà cụ Đường làm việc vất vả dẫn đến cơ thể bị tổn thương, bả vai và thắt lưng của bà cụ vẫn thường xuyên bị đau.

Mẹ của Đường Kiến Quân và bà cụ Đường là chị em ruột, nên ông ta đối xử với dì nhỏ kiêm thím họ này vô cùng kính trọng, ông ta cũng lên tiếng khuyên can: "Chú con nói đúng đấy, dì đừng đi, nếu chút nữa lỡ như dì mà bị thương, trở về con sẽ bị mẹ con cho một trận mất."

"Không được. Dì phải đi." Bà cụ Đường biết chuyện thế thân thi vào cao đẳng, đại học không phải chuyện nhỏ, nhà bà cụ ở trong thôn vẫn còn có chút tiếng nói, nhưng ra khỏi Đường gia thôn rồi thì ai còn biết nhà bà cụ là ai nữa?

Loading...