Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 328

Cập nhật lúc: 2025-03-12 21:47:21
Lượt xem: 0

Hai bên cũng đã ký một thỏa thuận vào thời điểm đó.

Ngu Thanh Nhàn nói: "Bà ấy đưa số tiền kia cho anh trai mình cầm đi xây nhà rồi.”

Lời của Ngu Thanh Nhàn làm cho m.á.u não bà cụ Đường tăng vọt, đầu óc ong ong, trước mắt trở nên tối đen.

Bà cụ vỗ cánh tay Ngu Thanh Nhàn: "Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này, con có biết đó là tiền mà cha con lấy mạng đổi lấy hay không? Căn nhà họ Lý kia đã xây mười mấy năm rồi, sao con lại không nói một câu?”

Bà cụ Đường dù có tức giận đến đâu cũng vẫn khống chế được sức lực của mình, vỗ cũng không đau.

Ngu Thanh Nhàn trấn an bà cụ: "Bà nội, cháu sai rồi, lúc phát hiện ra cháu vẫn còn nhỏ, hoàn toàn không biết ý nghĩa của việc này, hơn nữa khi đó mẹ cháu đang xem mắt, cháu sợ hãi nên không nói!"

Bà cụ Đường nhìn cháu gái có nét giống con trai út, rốt cuộc không nỡ chỉ trích cô nữa.

Bà thở dài một hơi, dùng ngón tay đẩy trán Ngu Thanh Nhàn: "Cháu đó, từ ngỏ bà nội đã nói với cháu, nhà chúng ta vĩnh viễn đều là hậu thuẫn của cháu, sao cháu lại không rõ vậy?”

Bà cụ Đường nói tới đây, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Đây đều là lỗi của Lý Hải Anh, từ trước đến nay cô ta chẳng phải thứ tốt lành gì, cô ta nói xấu chúng ta cũng không phải một lần hai lần ở trước mặt cháu.”

Lý Hải Anh ỷ vào mình là người thành phố, là một công nhân, rất chướng mắt nhà họ Đường, sau khi nguyên thân sinh ra và hiểu chuyện, điều bà ta nói với nguyên thân nhiều nhất chính là những người nhà họ Đường khó ở chung như thế nào, luộm thuộm như thế nào.

Dưới sự ảnh hưởng của bà ta, ấn tượng của nguyên thân đối với người nhà họ Đường cũng không tốt lắm, cho dù nhà họ Đường bên này đối xử rất tốt với cô ấy, cô ấy vẫn luôn có chút băn khoăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-328.html.]

Ngu Thanh Nhàn tựa đầu vào vai bà cụ Đường. Bà cụ Đường vì bệnh nặng mà qua đời khi nguyên thân mới 21 tuổi, sau khi bà cụ đi, nguyên thân nhớ nhất chính là cái ôm của bà, mỗi khi cảm thấy cuộc sống vất vả khổ sở, chỉ cần nghĩ đến sự ấm áp khi nằm trong lòng bà cụ Đường, sẽ cảm thấy cả người đều tràn ngập sức mạnh.

Bà cụ Đường không nói gì nữa, tay đặt trên vai Ngu Thanh Nhàn, thỉnh thoảng trấn an mà vỗ vỗ hai cái.

Bác gái Đường nhanh chóng bưng một bát bánh canh trứng cà chua tiến vào.

Cà chua trồng ở sân ngoài, ra rất nhiều quả, chỉ có một hai quả chuyển sang màu đỏ, bác gái Đường cất giữ như báu vật, ngày nào cũng phải ngắm nhìn, vừa rồi bà ấy bảo bác trai Đường đi hái cà chua.

Trứng gà cũng do chính gà nhà đẻ ra, lòng đỏ rất vàng, kết hợp với hành lá thái nhỏ cùng với bắp cải mới trồng trong sân, màu đỏ vàng xanh trắng, cực kỳ đẹp mắt.

Bác gái Đường múc cho Ngu Thanh Nhàn một chén, Ngu Thanh Nhàn uống một ngụm, giơ ngón tay cái lên với bác gái Đường: "Bác gái, canh này của bác quá tuyệt vời.”

Có vị chua chua mặn ngọt, sợi mì to vừa phải, mềm và chắc.

Khóe mắt bác gái Đường đều cười ra nếp nhăn chân chim: "Nếu cháu thích thì tới đây nhiều hơn, bác gái đều sẽ nấu cho cháu mỗi ngày.”

Đời này bà cụ Đường sinh tổng cộng ba đứa con, trong đó có một cô con gái không nuôi sống được, chỉ còn lại hai đứa con trai.

Loading...