Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 323
Cập nhật lúc: 2025-03-12 21:46:09
Lượt xem: 0
"Nếu lời Thanh Nhàn là thật, vậy Lý Hải Anh cũng quá phận quá rồi. Tiền trợ cấp mà cha Thanh Nhàn để lại, nhà họ Đường bên kia cũng chưa lấy một đồng, để để lại cho Lý Hải Anh nuôi nấng Thanh Nhàn đấy. Thế mà lại có thể lấy tiền trợ cấp của người ta cho nhà mẹ đẻ được."
Có người lặng lẽ đảo mắt, lấy khuỷu tay chọc chọc người đứng bên cạnh, thì thào: "Còn có chuyện mà Thanh Nhàn nói liên quan đến lão Chu và Lý Hải Anh ấy, các người có nhớ không?"
Lời vừa dứt, mọi người đều hưng phấn lên: "Nhớ chứ, sao có thể quên được."
Lão Chu mà Ngu Thanh Nhàn nhắc đến cũng là người trong xưởng nhựa, ban đầu ông ta là kỹ thuật viên của xưởng, sau khi cha của nguyên thân qua đời không bao lâu thì vợ ông ta cũng bệnh chết.
Cũng vì như thế, nên ông ta mới có thể chú ý đến Lý Hải Anh cũng đang chịu tang chồng.
Vốn tưởng là hai người rổ rá cạp lại, nhưng ai ngờ sau một thời gian tiếp xúc lại không thấy họ tiếp tục nữa, ai hỏi thì lão Chu cũng chỉ nói hai người không hợp nhau, hỏi Lý Hải Anh thì bà ta bảo sợ con gái nghĩ nhiều.
Lão Chu là một chính nhân quân tử, nhiều năm vậy rồi cũng chưa từng kể xấu một câu về Lý Hải Anh.
"Mấy bà nói xem, bây giờ lão Chu là chủ nhiệm bộ phận kĩ thuật rồi, Lý Hải Anh có hối hận không nhỉ?" Khoảng cách giữa chủ nhiệm bộ phận kỹ thuật và một kĩ thuật viên nho nho cũng lớn lắm đấy.
"Cái này thì không ai biết." Mọi người thổn thức: "Nhưng mà nếu là tôi á, tôi cũng không đồng ý cưới một người phụ nữ có chồng rồi còn đưa phần lớn tiền lương cho nhà mẹ đẻ đâu. Đó không phải là hiếu thuận, mà là ngu ngốc."
"Đúng đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-323.html.]
"Cũng không nói thế được. Năm đó anh trai Lý Hải Anh bị thương nên mới đưa công việc đó cho em gái mình. Bây giờ ông ta không có việc làm, bà ta đưa tiền lương cho ông ta cũng không thể nói bà ta làm không đúng."
Có người lại nói chuyện thay Lý Hải Anh. Đó là một người phụ nữ sau khi lấy chồng rồi, vẫn giao một phần tiền lương cho nhà mẹ đẻ.
"Vậy cũng không thể đưa hết một nửa chứ, đúng không? Nhà mình thì làm thế nào? Hơn nữa năm đó khi Lý Diệu Tông bị thương, có người trong xưởng ra giá năm trăm đồng để mua vị trí công tác của ông ta nhưng ông ta không đồng ý, nói muốn để lại cho em gái. Lúc đấy tôi còn nghĩ người làm anh như ông ta tốt thật đấy, nhưng ai ngờ là ông ta tháng nào cũng lấy nhiều tiền của em gái như thế đâu?"
Người từng cùng tổ với Lý Diệu Tông nói.
Chuyện năm đó, người trong xưởng nhựa nào có ai không khen ngợi ông ta đâu?
Nói gì mà Lý Diệu Tông là anh trai tốt hiếm có. Nghĩ đến đây, bà ta chậc một tiếng, anh trai tốt cái gì chứ, là đồ quỷ hút m.á.u thì có.
"Tính toán khôn khéo thật, bán đứt với giá năm trăm đồng sao có lời bằng tổng số tiền lương nộp lên suốt hai mươi năm qua được."
Ở đâu có người, ở đấy có bát quái. Trong khu nhà của xưởng nhựa có rất nhiều người, họ nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên rất thích bàn tán về ông chủ và gia đình người khác.
Chuyện Ngu Thanh Nhàn nói, cho dù thật hay giả thì họ cũng có thể bàn tán một thời gian dài.