Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 297
Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:11:31
Lượt xem: 1
Tần Kỷ Huy nói chuyện đều là chuyện thú vị giữa cha mẹ anh ấy và Chúc Uyển Uyển. Ngu Thanh Nhàn nghe rất say sưa, đặc biệt khi biết bà nội Tần bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng hiền lành khi ở chung với ông nội Tần lại là con khủng long bạo chúa, mà ông nội Tần bề ngoài cũng nghiêm túc cổ hủ giống Tần Kỷ Huy lại là người sợ vợ, luôn chọc tức bà nội Tần dù ông ấy biết mình không thể làm được, Ngu Thanh Nhàn vô cùng kinh ngạc.
"Không ngờ ông nội Tần cùng bà nội Tần lại ở chung như vậy. Sự tương phản này quá lớn rồi."
Những từ “ông nội Tần cùng bà nội Tần” của Ngu Thanh Nhàn quả thực đã đ.â.m một đao vào trong lòng Tần Kỷ Huy. Nhưng Tần Kỷ Huy không có cách nào, chỉ có thể rưng rưng chịu đựng nỗi đau lòng này.
Ai bảo cháu gái nhà mình quen biết cô trước? Ai bảo cô còn trẻ? Mới mười bảy tuổi đầu, bằng cháu gái của anh ấy, nếu anh ấy theo đuổi cô bây giờ, anh ấy sẽ trở thành ai?
Còn phải chờ hai năm, chờ Ngu Thanh Nhàn lớn tuổi hơn một chút, anh ấy cũng muốn Ngu Thanh Nhàn đổi xưng hô "ông nội Tần cùng bà nội Tần" thành ""chú Tần thím Tần", sau đó yêu cầu cháu gái tinh nghịch của mình thay đổi cụm từ "chị Thanh Nhàn" thành "mợ út".
Tần Kỷ Huy âm thầm thề ở trong lòng.
Phía trước bến tàu đã có người bày pháo hoa lên, đúng tám giờ, pháo hoa đồng loạt đốt lên, b.ắ.n lên trời nổ ầm ầm trên không trung, thắp sáng cả bầu trời đêm đen kịt, ánh sáng in trên mặt hồ, cũng in đỏ khuôn mặt người xem pháo hoa.
Trong nháy mắt pháo hoa nổ tung, có người không khống chế được hô ra tiếng, dần dần tiếng hô to liên tục vang lên thành một mảnh.
Ngu Thanh Nhàn không có hô to theo, cô nhìn pháo hoa đang nổ tung, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.
Tần Kỷ Huy không có hứng thú với pháo hoa, anh ấy nhìn nụ cười trên mặt Ngu Thanh Nhàn, cũng bất giác cũng cười theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-297.html.]
Pháo hoa b.ắ.n ba vòng thì kết thúc, mọi người đều rời đi, Ngu Thanh Nhàn và Tần Kỷ Huy đứng ở chỗ dễ thấy chờ Chúc Uyển Uyển.
Chúc Uyển Uyển nhanh chóng cùng bạn học tay trong tay lại đây, cô bé buông tay bạn học ra, đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn: "Các cậu về trước đi, mình cùng cậu mình trở về."
Ánh mắt bạn học Chúc Uyển Uyển nhìn qua nhìn lại trên người Tần Kỷ Huy và Ngu Thanh Nhàn, cười hì hì gật đầu với Chúc Uyển Uyển, lại tiến đến bên tai cô bé nói: "Uyển Uyển, cậu của bạn rất xứng đôi với mợ của bạn."
Khí chất của Ngu Thanh Nhàn bị sở thích của cô ảnh hưởng, nhìn trưởng thành hơn tuổi rất nhiều.
Chúc Uyển Uyển cũng nhìn hai người một cái, cười hì hì đẩy cô bé kia đi, cô bé kia vẫy tay với Chúc Uyển Uyển, đi theo nhóm bạn mình.
Ba người Ngu Thanh Nhàn cũng trở về. Chúc Uyển Uyển khoác cánh tay Ngu Thanh Nhàn, nói với cô về bạn học của mình.
Về đến nhà, bàn cơm đã thu dọn, chén cũng rửa sạch, Ngu Hưng Gia biết cô trở về cũng an tâm ngủ, Ngu Thanh Nhàn cũng trở về phòng ngủ thiếp đi.
Ngu Thanh Nhàn hiếm thấy nằm mơ một lần.
Cô mơ thấy tin tức về cái c.h.ế.t của mình truyền về trong môn phái, cha đang bế quan phun ra một ngụm máu, không màng đến bất cứ thứ gì mà tiến vào bí cảnh, mẹ của cô theo sát phía sau, ngoại trừ họ, còn có rất nhiều bậc cha chú của cô cùng với người nhà của những tu sĩ khác ngã xuống trong bí cảnh.