Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:11:29
Lượt xem: 1

Cũng không thể đứng trơ ra như vậy…

"Bên kia có một vị trí, đi bên kia ngồi một chút nhé?" Tần Kỷ Huy chỉ vào một chỗ trên bậc thang đá bên cạnh bến tàu.

Những người vừa ngồi đó đã rời đi, để trống một vị trí lớn.

Tần Kỷ Huy đề nghị quá thản nhiên, Ngu Thanh Nhàn không nghĩ nhiều: "Được."

Hai người đến chỗ kia ngồi xuống.

Tần Kỷ Huy ngồi bên cạnh người trong lòng, hai tay đút trong túi quần hơi run lên vì hồi hộp.

Anh ấy cũng không có kinh nghiệm ở chung với người trong lòng, Ngu Thanh Nhàn và Chúc Uyển Uyển không giống nhau, nên anh ấy không tìm được chủ đề thích hợp để nói chuyện.

Ngu Thanh Nhàn hoàn toàn không phát hiện đến sự trăn trở của Tần Kỷ Huy, có chút hứng thú nhìn sông lớn cách đó không xa.

Tần Kỷ Huy suy nghĩ một chút, rốt cục tìm được đề tài mà mình có thể cùng Ngu Thanh Nhàn tán gẫu: "Tôi nghe Uyển Uyển nói cô muốn đi học phải không?”

"Ừ?" Không nghĩ tới Tần Kỷ Huyên lại đột nhiên lên tiếng, Ngu Thanh Nhàn quay đầu nhìn về phía anh ấy.

Sau khi nghe được anh ấy hỏi cái gì, cô gật đầu: "Đúng, tôi vẫn luôn rất hâm mộ những người có thể đi học, hơn nữa tôi cảm thấy một trong những nguyên nhân xảy ra mua bán phụ nữ là bởi vì dân làng ngu muội và lạc hậu. Bọn họ không biết chữ, cũng không hiểu pháp luật, bọn họ nhìn thấy thế hệ trước người ta mua bán vợ, nên cũng cảm thấy mua bán vợ là một chuyện rất bình thường."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-296.html.]

"Tôi nghĩ rằng nếu sự giáo dục của họ tiếp tục được nâng cao và luật pháp trở nên phổ biến hơn, số vụ buôn bán phụ nữ chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều."

Tần Kỷ Huy đã làm việc trong công tác chống buôn người lâu như vậy, đối với vấn đề này, anh ấy có rất nhiều cảm xúc: "Cô nói đúng, sau khi chúng tôi đi giải cứu rất nhiều phụ nữ bị bắt cóc, những người mua bọn họ mới biết mình đã phạm pháp. Giáo dục là rất quan trọng, nhưng rất bất lực khi các chiến dịch xóa mù chữ trước đây mà đất nước chúng ta thực hiện không có tác dụng gì."

Người già tiếp thu cái mới vốn đã chậm, người lớn đi làm một ngày vừa mệt vừa buồn ngủ, căn bản cũng không muốn đi học, có thể đi đến điểm danh thôi cũng đã rất nể mặt lớp xóa mù chữ rồi. Khi sự nhiệt tình giảm dần, họ thậm chí còn không muốn đi.

Mà ở nơi xa xôi một chút, giống như thôn Xương Sơn loại nông thôn này, do cán bộ không chú trọng nên thậm chí không mở lớp xoá mù chữ.

Những người có thể học được nhiều điều như chị dâu cả và chị dâu thứ hai nhà họ Hạ đã là khó có được người biết tiến tới.

"Vì vậy, phát triển kinh tế và phát triển giáo dục là bắt buộc." Về điểm này, Ngu Thanh Nhàn vô cùng bội phục quốc gia Hoa Hạ này.

Họ rõ ràng bị lạc hậu, bị chiến tranh, nhưng trải qua giai đoạn hỗn loạn ban đầu, rốt cục tìm được con đường phát triển của mình, chỉ ngắn ngủi mấy chục năm đã một bước nhảy vọt thành cường quốc thế giới.

Mà một ít chính sách có lợi cho người dân do Hoa Hạ ban hành thậm chí còn rất đáng khen ngợi, giáo dục bắt buộc nằm trong số đó.

Tần Kỷ Huy bày tỏ sự đồng tình. Sau đó anh ấy lại lơ đãng chuyển đề tài, nói ra chuyện thú vị trong nhà mình, thật vất vả mới ở chung với người trong lòng mình, anh ấy không muốn cùng người trong lòng tán gẫu loại đề tài nghiêm túc lại nặng nề này.

Loading...