Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 295
Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:11:27
Lượt xem: 2
Ngày hôm sau chính là ba mươi tết, các cửa hàng trên phố đã đóng cửa trở về nhà, từ giữa trưa sân nhỏ nhà họ Ngu cũng náo nhiệt lên, g.i.ế.c gà g.i.ế.c cá bận rộn không ngơi tay.
Đến năm giờ chiều, Ngu Hưng Gia chống gậy đến trong sân đốt một quả pháo mừng năm mới.
Bàn cơm đêm giao thừa đầy đủ các món ăn, Ngu Thanh Nhàn chuẩn bị rượu trái cây cho mọi người.
Hoàng Tiểu Phân nhanh chóng uống say, cô ấy bật khóc, đây là một cái tết mà cô ấy được hưởng thịnh soạn nhất từ trước đến nay, cũng là năm vui vẻ nhất.
Bị sự ảnh hưởng từ cô ấy, Lâm Hà Hoa cùng Chu Minh Phượng cũng khóc lên, đến cuối cùng, Vương Tiểu Hà cũng nước mắt lưng tròng.
Ngu Thanh Nhàn và Ngu Hưng Gia nhìn những người say rượu, tỏ ra bất lực: "Cha, cha ăn trước, con đỡ bọn họ về phòng đã."
Trong nhà có nhiều phòng, Vương Tiểu Hà cũng chuẩn bị phòng cho Hoàng Tiểu Phân.
Ngu Thanh Nhàn lần lượt dìu ba tên say rượu này về phòng, lại quay lại đưa Vương Tiểu Hà trở về, hai cha con ngồi ở trước bàn cơm vừa ăn cơm vừa tán gẫu, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu, thoải mái vô cùng.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, có tiếng gõ cửa nhà cô, Ngu Thanh Nhàn đi ra khỏi phòng: "Ai vậy?”
"Chị Thanh Nhàn, là em." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Chúc Uyển Uyển.
Ngu Thanh Nhàn mở cửa ra, Chúc Uyển Uyển đứng ở ngoài cửa: "Chị Thanh Nhàn, có người b.ắ.n pháo hoa ở bến tàu Dục Giang, các chị có muốn cùng nhau đi xem không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-295.html.]
"Đám chị Tiểu Phân đều uống say nên ngủ rồi, chỉ có một mình em thôi sao?"
Chúc Uyển Uyển lắc đầu: "Còn có cậu của em nữa."
Ngu Thanh Nhàn có chút ngoài ý muốn, hơi ngạc nhiên khi Tần Kỷ Huy cũng sẽ đi xem pháo hoa.
Cô nhìn hai bên, Tần Kỷ Huy đang đứng hút thuốc ở đầu hẻm, dưới màn đêm tối không thấy rõ biểu cảm của Tần Kỷ Huy, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa của điếu thuốc theo hô hấp của Tần Kỷ Huy lúc sáng lúc tắt.
Ngu Hưng Gia ở trong phòng nghe được cuộc đối thoại của hai người, ông cảm thấy con gái đã vất vả rất lâu, nên đi thả lỏng một chút, xem pháo hoa là một lựa chọn không tồi, vì thế nói: "Đi đi, vừa lúc ba cũng uống hơi nhiều, một lát nữa phải đi ngủ một giấc."
Ngu Thanh Nhàn không kịp tỏ thái độ đã bị Chúc Uyển Uyển kéo ra ngoài. Cùng với Tần Kỷ Huy, ba người cùng nhau đi bộ đến bến tàu Dục Giang.
Thành phố Dục Giang nổi tiếng với dòng sông Dục Giang chảy qua ngoại ô, vào thời cổ đại, sông Dục Giang cũng từng là một khu vực vô cùng phồn hoa, nhưng theo sự phát triển của thời đại, thành phố Dục Giang đã bị biến thành bộ dạng nghèo nàn như ngày nay.
Ngày tết, bến tàu Dục Giang nhộn nhịp hơn ngày thường rất nhiều, hai ngọn đèn điện mờ ảo đã được thắp lên trên những cây đa lớn hai bên bến tàu, rất nhiều người đã tập trung dưới mặt đất bên dưới những cây đa lớn để xem pháo hoa, ở giữa là những bậc thang đá, rất nhiều người cũng không ngại lạnh, sẽ ngồi ở chỗ đó nói chuyện.
Sau khi Chúc Uyển Uyển trở về trường học, cô bé đã chuyển đến một lớp khác.
Trong lớp mới, cô bé gặp nhiều bạn mới, vừa đến bến tàu, cô bé đã bị bạn học nhìn thấy, kéo vào trong đám bạn học của mình, ba người trong nháy mắt thiếu một người, chỉ còn lại Tần Kỷ Huy và Ngu Thanh Nhàn.