Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 291
Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:11:20
Lượt xem: 1
Hạ Nhị Đản lập tức không đồng ý: “Con không học đâu, cô út cũng đi học nhưng có biết cái gì đâu. Cô út còn không biết kiếm tiền, đã vậy lại không biết giới hạn! Con còn biết gặt lúa, đào rau rừng mang về nhà ăn với anh trai, cô út thì chẳng biết mang gì về nhà, lại còn mang đồ trong nhà cho người khác.”
Mấy đứa nhỏ nghe Hạ Nhị Đản nói thì thi nhau tố cáo những chuyện cô út mình đã làm.
Nhất là Hạ Đại Đản, nói xong còn bật khóc, nguyên nhân là vì hai ngày trước cậu bé nhặt được mấy quả trứng vịt hoang bên bờ sông, còn chưa về đến nhà thì đã bị Hạ Văn Tĩnh cướp mất để biếu Đổng Thiếu An.
Nhớ tới chuyện này, Đại Đản vẫn còn thấy buồn.
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy Hạ Văn Tĩnh đúng là tài thật, đến trẻ con mà cũng cướp đồ của bọn nó được, đúng là suy đồi đạo đức. Người như vậy sao có thể là nữ chính của quyển sách này được vậy?
Lại còn là loại nữ chính thiện lương, ngọt ngào nữa chứ.
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy trong thế giới nhỏ này, tác giả quyển sách này và nữ chính phải có ít nhất một người có vấn đề đầu óc rất nặng.
“Cái đó thì khác. Con nghĩ thử xem, có phải những người không phải làm công, làm thuê hiện giờ đều là những người có văn hóa không? Ví dụ như ông La của con đó, hay đại đội trưởng và bí thư của thôn chẳng hạn, có phải họ đều biết chữ không?”
Ngu Thanh Nhàn vẫn cảm thấy giáo dục là thứ quan trọng nhất một đời người.
Lời Ngu Thanh Nhàn nói khiến Ngu Hưng Gia trầm mặc suy nghĩ.
Từ khi từ nhà họ Hạ về, Ngu Hưng Gia đã hỏi Ngu Thanh Nhàn: “Con muốn đi học không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-291.html.]
Nếu là Ngu Thanh Nhàn ở kiếp trước, cô sẽ không muốn đi học.
Kiếp trước trong lòng cô luôn có sự kiêu ngạo, cảm thấy thứ mình biết đã đủ rồi, cho dù hiểu rõ tầm quan trọng của việc học thì cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đi học.
Mãi sau công cuộc cải cách mở cửa, đất nước phát triển nhanh chóng. Những thứ mới lạ lần lượt xuất hiện khiến cuộc sống trở nên tiện lợi, cuộc sống của người dân cũng ngày càng tốt. Lúc đó cô mới phát hiện bản thân thật nông cạn.
Nhưng khi ấy cô đã lớn tuổi, mỗi thế giới có một luật lệ riêng khiến cô dù có tu vi cũng không tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Lúc cô muốn đi học thì đã lớn tuổi, thứ học được chỉ có vài thứ căn bản.
Ngu Thanh Nhàn muốn đến trường, và chắc chắn nguyên thân cũng muốn vậy:
“Muốn, nhưng không phải bây giờ. Cửa hàng mới mở mà con lại rời đi thì chị Tiểu Phân và những người khác biết phải làm sao? Những người phụ nữ được cứu nhưng phải chịu nạn phân biệt đối xử biết phải làm sao?”
Làm người không thể nói mà không giữ lấy lời. Cô đã nói sẽ tạo nên một nơi tránh nạn cho những người phụ nữ ấy thì nhất định không thể bỏ dở giữa chừng. Nếu không thì không chỉ lương tâm lấy áy náy, mà còn có hại đối với việc tu hành của cô sau này.
Ngu Hưng Gia bình tĩnh nhìn cô: “Nhưng Thanh Nhàn à, con không phải chúa cứu thế, không thể cứu tất cả mọi người.”
Ngu Thanh Nhàn mỉm cười với Ngu Hưng Gia: “Con biết thưa ba, nhưng có thể cứu được một người thì cứu một người. Hơn nữa con tin rằng còn có những người như con, đợi đến lúc họ đủ khả năng rồi thì chắc chắn sẽ đứng lên cứu giúp những người khác.”