Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:11:18
Lượt xem: 1
Chị dâu hai Hạ không nói chuyện này nữa, hỏi sang Ngu Thanh Nhàn sống ở thành phố thế nào, vợ chồng Vương Tiểu Hà có đối xử tốt với cô hay không.
Cứ thế vừa cười vừa nói, hai chị em dâu đã đến công xã.
Nhân viên bán hàng của hợp tác xã vừa nghe các cô bảo muốn mua loại len tốt nhất thì nghi hoặc đánh giá cả hai, sau khi thấy bộ đồ Ngu Thanh Nhàn đang mặc thì thu lại vẻ cao ngạo trên mặt mình: “Chờ chút.”
Nhân viên bán hàng lấy loại len đắt nhất chỗ họ ra, đây là sợi lông cừu có màu trằng và màu be. Sợi lông cừu rất đắt, hơn nữa hai màu này lại dễ bẩn nên không bán chạy.
Ngu Thanh Nhàn cầm len lên nhìn một lúc, sau đó hài lòng nói: “Tôi lấy hết.”
Nhân viên bán hàng vui vẻ nói: “Được.”
Nhân viên xoay người gói len, Ngu Thanh Nhàn lấy tiền trong túi ra trả. Len này là hàng hóa đắt tiền nên không cần dùng phiếu.
Trả tiền xong, Ngu Thanh Nhàn và chị dâu hai Hạ rời đi. Chị dâu hai Hạ vẫn tưởng như mình nằm mơ: “Thanh Nhàn à, sao lại mắc vậy? Nếu vậy giá áo len phải cao hơn đấy, em có bán được hết không? Em còn phải trả tiền công làm tay cho bọn chị nửa đó.”
Ngu Thanh Nhàn an ủi chị dâu hai Hạ: “Không sao đâu, em bán đắt nên lợi nhuận phải hơn nửa tiền vốn.”
Chị dâu hai Hạ không tin lời cô nói cho lắm, thế là Ngu Thanh Nhàn mới nói giá tiền bộ đồ mình đang mặc. Nghe xong, ánh mắt chị dâu hai Hạ khi nhìn bộ đồ trên người Ngu Thành Nhàn khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-290.html.]
Hai người về đến nhà, Hạ Nhị Đản đang định lao vào lòng Ngu Thanh Nhàn thì bị chị dâu hai Hạ nhanh tay kéo lại: “Quần áo của cô con đắt lắm, con đừng làm bẩn.”
Hạ Nhị Đản và Hạ Đại Đản đang tuổi nghịch ngợm, quần áo sáng sớm mới thay mà đến chiều đã bẩn hết. Nếu không biết trị giá quần áo của Ngu Thanh Nhàn thì không nói, thế nhưng đã hiết rồi thì chị dâu hai Hạ không nỡ làm dơ.
“Không sao, mặc rồi cũng bẩn thôi. Nhị Đản lại đây nào.”
Nhị Đản lè lưỡi với chị dâu hai Hạ rồi chạy qua chỗ Ngu Thành Nhàn, khiến chị dâu hai Hạ tức giận giậm chân.
Ngu Thanh Nhàn kéo Nhị Đản vào phòng: “Nhị Đản, bác gái con có cho con ăn kẹo không?”
Ba người nhà Ngu Thanh Nhan đến thăm họ hàng đương nhiên không thể đi tay không, bánh kẹo, trái cây đều có đủ. Ngu Thanh Nhàn còn mua cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một bộ quần áo, tất cả đều là đồ đắt nhất trong cửa hàng.
“Ăn rồi, ăn rồi, chỉ là chưa đã thèm.” Dạo này nhà nhà đều nghèo nên ai có đồ ăn ngon thì đều để dành giữ lại ăn dần.
Chị dâu hai Hạ chưa đi xa, nghe vậy thì xoay người trừng mắt với cậu bé: “Ăn nếm vị thôi là được rồi, lại còn bảo chưa đã thèm. Nhà mình làm gì có điều kiện mà cho con ăn kẹo đã thèm được hả?”
Hạ Nhị Đản ưỡn ngực: “Hừ, chờ con lớn rồi con nhất định sẽ mua rất nhiều, rất nhiều kẹo, đến lúc đó con sẽ cho tất cả mọi người ăn cho đã thèm.”
Nghe Hạ Nhị Đản nói vậy, ai nấy đều vui vẻ. Ngu Thanh Nhàn véo mặt Hạ Nhị Đản: “Có ý chí lắm. Vậy con phải chăm chỉ học hành, không học giỏi thì lấy đâu ra tiền mua kẹo.”