Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:11:12
Lượt xem: 1

“Được một thời gian rôi. Trước đây, bọn dì luôn bận rộn nên không có thời gian tới thăm hai cháu. Hôm nay, tình cờ có việc trong thị trấn này nên thuận đường tới đây thăm nhà các cháu. Cháu tên là Văn Cường đúng không, bọn nhỏ đều đã lớn hết rồi.” Vương Tiểu Hà tò mò nhìn mấy đứa nhỏ đang lẻn vào phòng.

Anh cả Hạ vẫy tay gọi nhóm Đại Đản tới: “Vâng, gần sáu tuổi ạ. Tụi nhỏ sắp đi học rồi. Con trai của cháu nhũ danh là Đại Đản, tên thật là Ái Quốc. Đây là con gái nhỏ của cháu, tên Hiểu Hà. Đây là em trai ruột của cháu tên là Văn Dũng. Đứa nhỏ này là con trai của em cháu, nhũ danh là Nhị Đản, tên thật là Kiến Quốc. Đứa đứng bên cạnh cũng là con trai của em cháu, tên là Tiểu Lộ.”

Vương Tiểu Hà lấy bốn bao lì xì đã chuẩn bị trước đưa cho bốn đứa nhỏ: “Không gặp nhiều năm rồi, với tư cách là bà nội tụi nhỏ mà dì vẫn chưa cho tụi nhỏ cái gì. Đây là lễ gặp mặt, không nhiều lắm nhưng thể hiện tâm ý của dì.”

Anh cả Hạ và anh hai Hạ nhìn thấy cảnh này, thở phào nhẹ nhõm.

Họ càng nhớ về tội ác của cha mẹ mình thì càng cảm thấy áy náy với gia đình dì cả. Dù họ biết gia đình dì ấy đã trở về, sống ở đâu nhưng hai anh em không dám tới tận nhà thăm dì cả.

Trước đây, họ từng bàn với nhau về việc này, cả hai anh em đều có chung suy nghĩ là chắc là bây giờ cả gia đình dì cả hận nhà họ tới chết. Tại thời điểm nhạy cảm này, gia đình họ không nên tới đó gây khó chịu.

Khi hai người thấy dì cả của mình tới, họ còn nghĩ là gia đình dì cả tới tính sổ.

Bây giờ thấy Vương Tiểu Hà đưa tiền lì xì cho mấy đứa nhỏ mà dượng cả cũng không có ý kiến gì, họ liền biết họ có thể tiếp tục lui tới cửa họ hàng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-287.html.]

Chị dâu hai Hạ xuống bếp rót hai ly nước nóng bưng lên cho họ.

Anh cả Hạ và anh hai Hạ nâng chén nước qua đỉnh đầu, quỳ trên mặt đất lạy Vương Tiểu Hà: “Dì cả, cháu xin lỗi gia đình dì vì những chuyện cha mẹ cháu đã làm. Mặc dù cháu biết làm điều này là vô ích nhưng chúng cháu vẫn muốn nói một lời xin lỗi.”

Đây là chuyện hai anh em đã thương lượng với nhau. Nếu dì và dượng cả có thể bỏ qua hiềm khích trước đây, tiếp tục qua lại với gia đình họ thì bọn họ nhất định phải quỳ xuống xin lỗi.

Vương Tiểu Hà hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống đỡ hai người dậy: “Đứa nhỏ ngoan, cháu mau đứng lên. Các cháu không liên quan tới chuyện này nên không cần phải xin lỗi dì. Bọn dì tới đây không phải để nghe lời xin lỗi của các cháu. Thay vào đó, dì muốn cảm ơn các cháu, cảm ơn các cháu đã chăm sóc Thanh Nhàn trong nhiều năm qua.”

Ngu Hưng Gia cũng ở bên gọi bọn họ đứng dậy.

Hai anh em trở lại chỗ ngồi, anh hai Hạ hổ thẹn nói: “Tụi cháu cũng không chăm sóc gì nhiều vì khi em ấy còn bé, chỉ biết ham chơi nên có nhiều thứ không hiểu. Em ấy vất vả như vậy nhưng tụi cháu lại không giúp đỡ được. Sau này, em ấy bị cha cháu gả cho người ở thôn Xương Sơn, chúng cháu không có cách nào tới thăm.”

Loading...