Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:09:48
Lượt xem: 2

Ngu Thanh Nhàn đã đọc qua toàn bộ cuốn sách, nhưng không có câu chữ nào miêu tả về vợ chồng Vương Tiểu Hà.

"Ký chủ, cuốn sách này đã được xuất bản, sau khi xuất bản còn có một bản ngoại truyện đặc biệt, trong đó có nhắc tới vợ chồng Vương Tiểu Hà."

Hệ thống nói xong, có một tài liệu được gửi đến, Ngu Thanh Nhàn mở nó ra, nhìn thấy vợ chồng Vương Tiểu Hà xuất hiện trong đoạn cuối. Đó là một đoạn độc thoại nội tâm của Vương Tiểu Cúc trong những năm cuối đời.

Đoạn độc thoại được viết như sau: Vương Tiểu Cúc đang ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp trên bầu trời, cháu ngoại đang chơi đùa ở một bên trên quảng trường nhỏ, người bạn già thì đang chơi cờ với các cụ lớn tuổi dưới bóng cây. Bà ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trước đầy vì chị gái mình quá mức ưu tú mà bà ta bị người đời coi thường, hờn dỗi vì đã gả cho một người đàn ông không bằng một phần anh rể mình, qua nửa đời người sống cực khổ, nhưng dẫu sao tủi nhục cũng được đền đáp, được an hưởng tuổi già.

Đêm đó, Vương Tiểu Hà và Ngu Thanh Nhàn ngủ chung một giường, hai người trò chuyện nửa đêm, mãi đến khuya mới ngủ say.

Ngày hôm sau, khi Ngu Thanh Nhàn tỉnh dậy, Vương Tiểu Hà đang làm bữa sáng trong bếp, Ngu Hưng Gia cũng đang đọc sách bên cạnh, hai vợ chồng thỉnh thoảng mới nói một câu. Rõ ràng không giao tiếp nhiều, nhưng bầu không khí lại rất ấm áp.

Ngu Thanh Nhàn đi ra, Ngu Hưng Gia nhìn thấy cô, cười nói: "Dậy rồi à?"

"Vâng, sao ba mẹ dậy sớm thế?"

"Quen rồi, không ngủ được. Mau đi rửa mặt đi, mẹ con nấu mì sợi, lát nữa là ăn được."

"Vâng."

Khi Ngu Thanh Nhàn rửa mặt xong quay lại, mọi thứ đã được dọn lên bàn bát tiên trong sân, bên trên có ba bát mì, hai đĩa gia vị, thịt sợi xào rau và dưa chua thịt băm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-267.html.]

Lúc này còn sớm, vẫn chưa đến tám giờ, Vương Tiểu Hà muốn chuẩn bị một bàn lớn như vậy, ít nhất phải dậy từ sáu giờ.

Mà bà vừa mới tới hôm qua, chưa quen cuộc sống nơi đây, đoán chừng năm rưỡi đã dậy.

Ngu Thanh Nhàn đặt bàn chải đánh răng và chậu rửa mặt lên cái kệ trên vạc nước bên ngoài phòng bếp, rồi ngồi vào chỗ, cô ngồi ở giữa, Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia ngồi ở hai bên của cô.

Món thon dài kia chính là một bát mì nước dùng, màu sắc tựa nước trà, trong vắt thấy cả đáy, phía trên có một quả trứng chần nước sôi, bên cạnh bày biện một ít rau xanh, bên trên còn rắc một ít hành lá thái nhỏ.

“Thanh Nhàn, thêm chút thịt đi, có thịt ăn ngon hơn.” - Vương Tiểu Hà nói, gắp cho Ngu Thanh Nhàn hơn phân nửa thịt, rồi lại gắp cho Ngu Hưng Gia, phần sót lại mới là của mình.

Ngu Thanh Nhàn gắp một đũa lớn cho vào bát của Vương Tiểu Hà: "Mẹ à, bát của mẹ ít quá, bát của con nhiều, con sang cho mẹ một ít."

Lời cự tuyệt của Vương Tiểu Hà cứ như vậy mà bị chặn lại trong miệng, bà gật đầu lia lịa: "Ôi ôi, được rồi."

Ngu Thanh Nhàn lại gắp một đũa khác cho Ngu Hưng Gia: "Ba à, ba cũng ăn đi."

"Được." Ngu Hưng Gia đáp.

Chia thịt xong, cả nhà ba người bắt đầu ăn. Sau khi cơm nước xong xuôi, Ngu Thanh Nhàn chưa kịp động tay, Vương Tiểu Hà đã nhanh chóng thu dọn.

Loading...