Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:09:35
Lượt xem: 3

Trong thời đại này, rất ít bài viết vạch trần các vụ án bắt cóc, buôn người, vì trải nghiệm của nguyên thân và rất nhiều cô gái bị bắt cóc khác.

Câu chuyện do Ngu Thanh Nhàn viết ra vô cùng chân thực, có thể lấy được sự đồng cảm của người độc.

Ngay khi xuất bản, nó đã gây chấn động trong toàn tỉnh.

Vào ngày xuất bản, những thanh niên đầy nhiệt huyết đã gửi cảm nghĩ đến tòa soạn, và đây mới chỉ là mở đầu, trong những ngày tiếp theo, vô số lá thư từ khắp nơi trong tỉnh đã được gửi đến tòa soạn.

Mà những điều này, Ngu Thanh Nhàn không hề biết.

Thời gian trôi qua thật nhanh, vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi gửi thư, Tần Kỷ Huy đi đến viện gặp Ngu Thanh Nhàn: "Cha mẹ ruột của cô đến rồi, đang đợi cô ở đồn công an.”

Ngu Thanh Nhàn đang cắt vải, nghe vậy cô liền buông kéo và đứng dậy. Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen khựng lại, căn phòng im lặng một cách kỳ lạ.

“Thanh Nhàn, bọn chị đi theo em.” Hoàng Tiểu Phân rời khỏi chỗ ngồi, cởi bỏ tạp dề trên người rồi phủi bụi. Lâm Hoa Sen cũng đứng dậy.

Ngu Thanh Nhàn định từ chối, nhưng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt họ, cô gật đầu.

Ba người họ đi theo Tần Kỷ Huy, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen mỗi người đi mỗi bên Ngu Thanh Nhàn và nắm tay cô.

Họ gặp bà nội Tần và Chúc Uyển Uyển đi vào cổng cục công an, hai bà cháu cũng không an tâm khi nghe tin Ngu Thanh Nhàn đã tìm thấy cha mẹ ruột, thế là bốn người thành ba người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-260.html.]

Vương Tiểu Hà cứ nhìn ra ngoài phòng khách trong cục công an, bên cạnh bà là một người đàn ông tiều tụy ngồi trên xe lăn, ông không nói gì mà cứ nhìn đăm đăm ra bên ngoài.

Ông tên là Ngu Hưng Gia, là chồng của Vương Tiểu Hà, cũng tức là cha ruột của nguyên thân Hạ Thanh Nhàn.

Có tiếng bước chân, Vương Tiểu Hà không để tâm đến chồng nữa chạy ra khỏi cửa, hai tay Ngu Hưng Gia yếu ớt đẩy bánh xe lăn, thật sự ông không còn sức dù đã cố hết mình, bánh xe lăn vẫn ì ạch không chịu di chuyển.

Một công an trong phòng khách thấy vậy lập tức tiến lên giúp ông đẩy xe lăn.

Vương Tiểu Hà đưa mắt nhìn liền thấy Ngu Thanh Nhàn. Con bé trông giống mình hồi còn trẻ quá.

Những giọt nước mắt bà cố kìm nén trực trào. Bà sải bước về phía trước, chạy đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn, bất chấp mọi thứ giang tay ôm lấy cô và khóc thảm thiết.

Ngu Thanh Nhàn từ khi hiểu chuyện đến giờ chưa từng được ôm và khóc như thế này, cơ thể có chút cứng ngắc, sững người một lúc mới ôm lại Vương Tiểu Hà. Cảm nhận được phản ứng của cô, Vương Tiểu Hà càng khóc to hơn.

Thật lâu sau, bà mới thôi không khóc nữa, bà buông Ngu Thanh Nhàn ra đưa tay sờ mặt Ngọc Thanh Nhàn, nước mắt lưng tròng, một vẻ bi thương.

Bà chạm từng chút từng chút một, do nhiều năm lao động vất vả nên hai bàn tay bà nổi đầy những vết chai sần, lướt trên mặt khá châm chích. Không đau, mà rất ấm áp.

"Năm đó ông bà ngoại của con gặp nạn. Ba mẹ ở Tân Cương xa xôi, khi nhận được tin thì họ đã đi rồi. Lúc đó kiểm soát rất nghiêm ngặt, ba mẹ không cách nào rời khỏi nhà ở Tân Cương, nhưng vẫn kiên trì gửi tiền cho con mỗi tháng. Cho đến khi con năm tuổi, cha mẹ nhận được thư của Hạ Thiên Cao rằng con đã chết.”

Loading...