Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:49
Lượt xem: 1
Khi anh về đến nhà Chúc Uyển Uyển đã ngủ, anh ra ngoài khi cô bé còn chưa dậy.
Có lẽ Ngu Thanh Nhàn đã biết đại khái tình hình, cô cân nhắc giọng điệu và nói với Tần Kỷ Huy: "Hôm qua tôi có trò chuyện với Uyển Uyển, cô bé bảo không muốn đi học, tôi hỏi tại sao thì cô bé mới nói bị các bạn trong trường tẩy chay. Cô bé không có lấy một người bạn nào trong trường, các bạn còn đặt biệt danh gì đó nữa.”
Tần Kỷ Huy cau mày.
Ngu Thanh Nhàn tiếp tục: "Có thể anh nghĩ nó không có gì, nhưng đối với một cô bé ở độ tuổi như Uyển Uyển, hành vi này sẽ khiến họ rất khó chịu và cảm thấy rất nhiều áp lực. Tôi trò chuyện kỹ hơn thì con bé nói rằng buổi tối con bé không ngủ được, nếu ở một mình thì rất muốn khóc.”
Nói xong, Ngu Thanh Nhàn thở dài, cô muốn nói thẳng là chứng trầm cảm, nhưng không phù hợp với cô, bộ não điều tra tội phạm nhạy cảm lắm, đến lúc ấy cảm thấy cô quá kỳ lạ rồi coi cô là gián điệp thì tính thế nào? Xét cho cùng, thật kỳ lạ khi một cô gái chưa đọc hết một quyển sách mà am hiểu nhiều đến thế.
Tần Kỷ Huy hiểu những lời của Ngu Thanh Nhàn.
“Cô đang nói vấn đề tâm lý?”
Ngu Thanh Nhàn không ngờ anh ấy cũng hiểu mặt này, cô liền gật đầu.
Tần Kỷ Huy hít một sâu một hơi, quý trọng cảm ơn Ngu Thanh Nhàn: "Cảm ơn cô Hạ, nếu cô không nói với tôi, có lẽ đến bây giờ tôi cũng không nhận ra vấn đề của con bé. Hôm nào tôi đến nhà thăm.”
"Không, không, không. Anh không chê tôi bao đồng là được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-254.html.]
"Không đâu." Tần Kỷ Huy cảm ơn Ngu Thanh Nhàn một lần nữa: "Đúng lúc đồn của chúng tôi có một chuyên gia về mặt này, tôi đi hỏi chị ấy.”
Ngu Thanh Nhàn không ngờ đồn công an có cả bác sĩ tâm lý sớm như vậy, cô hơi bất ngờ nhưng lại cảm thấy cũng hợp lý, dù sao đồn công an là một đơn vị quan trọng ở bất kỳ thời đại nào, trang bị bác sĩ tâm lý là điều cần thiết.
"Tôi biết rồi, trưởng ban Tần đi cẩn thận."
Tần Kỷ Huy bước vội vã về đồn.
Năm nay có một bác sĩ tâm lý về đầu quân vào đồn các anh, là sinh viên của Đại học Quân y Thủ đô, nghe nói người ấy chuyên về tâm lý họ. Sau khi tốt nghiệp được bổ nhiệm thẳng vào cục công an.
Chỉ là không ai trong cục tin anh ta và cho rằng anh ta ăn không ngồi rồi. Đã vào cục được một năm, về cơ bản toàn là viết báo cáo rồi ôm sách đọc, tan làm thì đi ăn, thảnh thơi vô cùng.
Tần Kỷ Huy trực tiếp tìm gặp anh ta. Bất chợt có người đến phòng tư vấn tâm lý của bác sĩ Hướng, cô ta bỗng mừng rỡ: "Kìa, đây không phải trưởng ban Tần sao? Sao anh đến đây? Mau ngồi đi.”
Tần Kỷ Huy ngồi xuống và nhìn bác sĩ Hướng: "Bác sĩ Hướng, là thế này, tôi muốn hỏi cô. Nếu một cô bé độ mười tuổi bị bạn cô lập, đặt biệt danh trong thời gian dài, và từng bị bắt cóc, liệu có ảnh hưởng gì đến tâm lý cô bé không?”
Biểu cảm trên mặt của bác sĩ Hướng trở nên nghiêm túc: "Cô bé ấy có biểu hiện nào khác không? Ví dụ như tụt giảm cảm xúc, chán ăn, cơ thể không thoải mái."