Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 249
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:40
Lượt xem: 1
Chúc Uyển Uyển lắc đầu: "Nói với ông bà được gì chứ, họ đến trường tìm giáo viên rồi giáo viên nói với mấy đứa nó? Chỉ đủ gãi ngứa thôi, có ích lợi gì. Nơi không có giáo viên và phụ huynh, bọn nó vẫn sẽ dùng chiêu trò tương tự. Lúc trước em nghĩ tốt nghiệp là xong, đến lúc ấy lên đại học thì lên đại học, bỏ học thì thôi học, từ nay về sau không còn dính líu.”
Nếu không xảy ra chuyện cô bé bị bắt cóc đem bán.
Ngu Thanh Nhàn chưa từng giỏi trong việc an ủi người khác bao giờ, cô đưa tay vỗ vai Chúc Uyển Uyển: "Thế em làm đồ cột tóc với bọn chị, mà chị bảo rồi đấy nhé, học việc không có lương.”
Chúc Uyển Uyển lại cười, để lộ hai lúm đồng tiền trên má giống hệt Tần Kỷ Huy.
Hoàng Tiểu Phân dọn dẹp chén đũa, Lâm Hoa Sen lấy vải vụn ra và bắt tay vào làm, Chúc Uyển Uyển sốc lại tinh thần, nói chuyện với các chị như mặt trời bé con vui vẻ.
Rối loạn lưỡng cực, trong đầu Ngu Thanh Nhàn bỗng lóe lên dòng chữ.
Ngu Thanh Nhàn đã đọc phần giới thiệu về căn bệnh này vì tò mò ở kiếp trước.
Như chúng ta đã biết, "trầm cảm" và "vui vẻ’ là hai tính từ hoàn toàn trái ngược nhau.
Người mắc bệnh trầm cảm là những người giảm sút cảm xúc lâu ngày, không muốn giao du, ăn uống kém, rối loạn giấc ngủ.
Tuy nhiên, rối loạn lưỡng cực thì ngược lại, nó không khác gì những người bình thường, họ sẽ che giấu cảm xúc và đưa phần ‘tươi sáng’ của mình ra thế giới bên ngoài.
Họ thường đi mua sắm, xã giao, đi đến đâu cũng đầy ấp tiếng cười. Những cảm xúc tiêu cực của họ sau một thời gian không được chuyển hóa sẽ hình thành áp lực nặng nề bên trong họ.
Khi áp lực này tích tụ đến một mức độ nhất định, nó sẽ bất thình lình bùng phát. Rủi ro từ người mắc ‘rối loạn lưỡng cực’ còn cao hơn người mắc chứng trầm cảm thông thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-249.html.]
Chúc Uyển Uyển nói một câu cười một câu với Hoàng Tiểu Phân, tiếng cười thích thú đến mức Lâm Hoa Sen đang ủ rũ cũng cười theo.
Ngu Thanh Nhàn chợt hỏi: "Uyển UYển, tối em ngủ có ngon không?”
Chúc Uyển Uyển cười rồi à một tiếng, sau đó trả lời: "Không ngủ được, có lúc đến tận sáng mới ngủ thiếp đi.”
Có lẽ là bởi vì trong kiếp trước Ngu Thanh Nhàn có con nên khi thấy Chúc Uyển Uyển như thế này, cô luôn cảm thấy tội nghiệp. Hạ Văn Tĩnh là một ngoại lệ.
Cô quyết định lát nữa sẽ nói rõ cho Tần Kỷ Huy biết, cô là bạn của Chúc Uyển Uyển, và sự giúp đỡ từ cô cũng không bằng người trong nhà.
Chúc Uyển Uyển may với Hoàng Tiểu Phân được một lúc thì không muốn làm nữa: "Chị Thanh Nhàn, cái này chậm quá, sao chị không mua hai cái máy may? Máy may cắt nhanh mà đẹp. "
Máy may vào cái thời này không hề rẻ, một chiếc một trăm sáu mươi đồng chưa kể phiếu, phiếu là khó kiếm nhất.
Trên đường trở về khi nãy, Ngu Thanh Nhàn còn suy nghĩ đổi lấy hai phiếu ở đâu nữa mà.
“Cần phiếu đó, chúng ta không có phiếu." Ngu Thanh Nhàn quyết định sáng mai dậy sớm để ra chợ đen trong thành, sẵn tiện trữ ít đồ vào không gian.
Cô cóc thèm trồng rau nữa, nhớ lại kiếp trước hết cuốc đất đến trồng rau trong không gian vất vả cực nhọc, đến cuối cùng như giã tràng se cát, làm bản thân mệt mỏi.
Kiếp này cô san bằng cả rồi, dù gì bây giờ cũng không còn là thời thiếu thốn lương thực ấy nữa.