Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 244
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:30
Lượt xem: 2
Đúng lúc chủ nhiệm Ủy ban cách mạng đang ở đơn vị.
Người thẩm vấn đi tìm chủ nhiệm sau đó đưa giấy phép cho chủ nhiệm xem.
Sau khi chủ nhiệm xem xong thì nhớ tới nội dung họp ngày hôm qua lúc đến thành phố: "Thả đi, giấy phép buôn bán này là thật."
Người thẩm vấn ngẩn ra: "Quốc gia đồng ý cho tư nhân buôn bán rồi ư? Tôi có thể làm không?"
Câu cuối cùng của người thẩm vấn mang theo chút mong chờ.
Chủ nhiệm trợn trắng mắt nói: "Đây là trường hợp đặc biệt hôi, cả nước này cũng chỉ có một trường hợp được đặc cách như thế thôi. Nếu anh có thể nghĩ cách xin được dấu của chính phủ, cục công an và bộ đội địa phương thì anh cũng có thể kinh doanh."
Người thẩm vấn nghe xong tên những đơn vị kia thì rụt cổ lại: "Thôi vậy, tôi nào có năng lực lớn đến thế. Vậy chủ nhiệm, tôi đi nhé?"
Chủ nhiệm "ừ" một tiếng: "Đi đi, nói với cấp dưới của cậu một chút, từ nay về sau mở to mắt ra, nhìn thấy cô gái này thì lập tức tránh đi."
"Vậy chủ nhiệm, cô gái kia có năng lực gì thế? Sao lại được nhiều đơn vị bảo kê như thế?" Người thẩm vấn vô cùng tò mò hỏi.
Tất nhiên là chủ nhiệm biết nguyên nhân, nhưng ông ta sẽ không nói cho cấp dưới biết. Tuy mấy năm ở Ủy ban cách mạng này ông ta làm không ít việc ác, nhưng vẫn còn có chút lương tâm, ông ta vẫn luôn cảm thấy ghê tởm đám buôn người: "Không nên hỏi thì đừng có hỏi."
Người thẩm vấn kiềm chế lòng hiếu kỳ lại rồi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-244.html.]
Chủ nhiệm ở lại thì thở dài. Mấy năm nay, Ủy ban cách mạng cũng không còn quanh cảnh như trước kia nữa, chắc chắn không bao lâu nữa Ủy ban cách mạng này sẽ chỉ còn là lịch sử. Trong thời khắc mấu chốt này cũng không thể xảy ra chuyện gì nữa. Kết cục của chủ nhiệm tiền nhiệm của Ủy ban cách mạng vẫn như đang hiện lên trước mắt ông ta, bởi vì lạm dụng chức quyền hãm hại người khác, mấy năm trước người ta sửa lại án án, chuyện đầu tiên người ta làm sau khi trở về là tử hình lão ta. Bây giờ kết cục của cả nhà lão vẫn còn cực kì thê thảm kia kìa.
Ngu Thanh Nhàn rời khỏi cửa Ủy ban cách mạng trong ánh mắt tò mò của người thẩm vấn, vừa ra cô đã đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Cửa hàng bách hóa ở thành phố Dực Giang không cao bằng cửa hàng bách hóa ở thành phố Cáp Nhĩ Tân trong thế giới trước, chỉ cao khoảng ba tầng nhưng lại có diện tích rất lớn. Các quầy hàng đều được kê sát tường, để lại một khoảng trống lớn ở giữa để đi lại. Ngu Thanh Nhàn đi đến trước quầy hàng gần nhất: "Xin chào đồng chí, tôi muốn tìm quản lý Triệu, chúng tôi đã hẹn trước."
Người bán hàng đứng trong quầy nhìn Ngu Thanh Nhàn nói: "Quản lý Triệu đang ở trên tầng ba, cầu thang ở bên kia, cô tự mình đi lên nhé."
"Vâng, cảm ơn cô."
Ngu Thanh Nhàn đi lên tầng ba.
Văn phòng của Triệu Linh Linh rất dễ tìm, vừa lên đến tầng ba đã nhìn thấy phòng quản lý. Ngu Thanh Nhàn gõ gõ cửa.
“Mời vào.” Âm thanh của Triệu Linh Linh vang lên.
Ngu Thanh Nhàn đẩy cửa vào: "Quản lý Triệu, tôi đến tìm cô."
Triệu Linh Linh đang xem báo cáo, nghe thấy âm thanh của Ngu Thanh Nhàn thì lập tức ngẩng đầu lên cười với cô rồi nói: "Là cô à, mau ngồi đi. Tôi đi rót cho cô cốc nước."