Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:28
Lượt xem: 2
Người phụ nữ kia cảm thấy vừa rồi thật sự quá quỷ quái, rõ ràng bà ta đi đứng như bình thường, nhưng không hiểu sao tự nhiên lại ngã sấp xuống.
Nhưng người phụ nữ phải thừa nhận rằng bà ta thực sự đã bị ngã sấp xuống.
Bà ta phun một ngụm m.á.u ra: "Các người biết cái gì mà nói hả? Nếu vừa nãy cô ta bán rẻ cho tôi thì giờ tôi đã về đến nhà rồi, tôi mà về nhà thì làm gì có chuyện bị ngã thế này?"
Ánh mắt người xung quanh nhìn người phụ nữ kia càng thêm khinh bỉ, không ngờ bà ta đi cử báo chỉ vì người ta không bán rẻ cho bà ta? Đúng là không biết xấu hổ mà.
Lúc này Ngu Thanh Nhàn mới cười nói: "Bác gái này, bác muốn mua băng đô của tôi, có một xu mà đòi mua tận ba chiếc, tôi không bán thì bác đi cử báo tôi, đúng là khiến người khác không nói nổi mà. Dây buộc tóc hồng ở cửa hàng bách hóa còn bán hai xu một dây kia kìa, nếu không bác thử đến cửa hàng bách hóa hỏi xem người ta có đồng ý bán cho bác một đồng ba dây buộc tóc hồng không?
Cho người phụ nữ kia một chút dạy dỗ nho nhỏ như thế là đủ rồi, Ngu Thanh Nhàn không muốn dây dưa với bà ta thêm nữa. Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen vẫn đang chờ cô về nhà ăn cơm kia kìa.
Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại nhìn mấy người gắn phù hiệu hồng trên tay áo: "Chúng ta đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, chút nữa tôi còn phải về ăn cơm."
Đám người gắn phù hiệu hồng nghe xong những lời cô vừa nói thì ánh mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn càng thêm thận trọng.
Dám quang minh chính đại bán đồ mà không sợ cử báo, chắc chắn trong tay cô gái này có lợi thế. Bây giờ khi bị bắt rồi mà cô còn dám nói ra lời này, vậy lợi thế đó cũng đủ để khiến cô kiêng dè.
Vì thế họ vô cùng khách khí nói: "Vậy đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-243.html.]
Đám người gắn phù hiệu màu hồng vây quanh Ngu Thanh Nhàn rời đi. Người đàn bà đội mũ nồi đang quấy nhiễu kia cũng bị đám người vây quanh chửi đến độ không ngóc đầu lên được, chỉ có thể cầm rổ đồ ăn vừa mua lẩn vào đám người trốn đi.
Khi đến Ủy ban cách mạng, Ngu Thanh Nhàn lập tức gặp được người thẩm vấn mình.
Cô lấy giấy phép buôn bán trong không gian ra bỏ vào túi, rồi lại móc túi cầm ra cho anh ta nhìn: "Đồng chí, đây là giấy phép buôn bán mà cục công an thành phố Dực cung cấp cho tôi, anh xem đi."
"Không có khả năng, bây giờ không cho phép tư nhân buôn bán, giấy phép buôn bán này của cô chắc chắn là giả." Người thẩm vấn nói theo bản năng.
"Anh không tin thì có thể gọi cho cấp trên của anh hỏi một chút." Trước kia lãnh đạo cục công an đã hứa hẹn với cô rằng sẽ giúp cô làm việc với các cục kiểm soát, trong các cục kiểm soát tất nhiên là có Ủy ban cách mạng này rồi.
Người thẩm vấn nửa tin nửa ngờ, sau khi cầm giấy phép buôn bán thì đọc đi đọc lại.
Tờ giấy phép này không chỉ có tên của Ngu Thanh Nhàn mà còn có nơi công tác của cô và con dấu của cục công an và chính phủ. Nhìn thấy thì có vẻ rất khó làm giả.
Mà vẻ mặt của Ngu Thanh Nhàn lại quá bình tĩnh.
Người thẩm vấn phân vân một lát rồi nói: "Cô ngồi đây chờ tôi, tôi đi hỏi một chút."