Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:27
Lượt xem: 0

Đúng lúc này, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi dẫn theo mấy người có gắn phù hiệu đỏ trên cánh tay đi tới, chỉ vào Ngu Thanh Nhàn tức giận nói: "Đồng chí, các anh em đi, chính là cô ta, cô ta là người phụ nữ đầu cơ trục lợi một cách quanh minh chính đại kia."

Ngu Thanh Nhàn biết người phụ nữ này. Lúc nãy khi học sinh còn chưa tan học bà ta có đến đây xem băng đô của cô, có nhìn trúng vài cái nhưng lại ngại đắt, bắt buộc Ngu Thanh Nhàn phải bán cho bà ta với giá rẻ.

Nếu không ép giá quá mức thì Ngu Thanh Nhàn cũng bán đấy, nhưng cố tình bà ta được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn bỏ một xu mua ba cái.

Đây không phải là buôn bán lỗ vốn, đây là muốn cô tặng không luôn rồi, sao Ngu Thanh Nhàn có thể đồng ý cho được.

Người phụ nữ này thấy cô không quan tâm đến bà ta thì tức giận quay lưng đi, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại không ngờ rằng bà ta lại dám đi cử báo. Đây đúng là không chiếm được lý lẽ thì thẹn quá hóa giận mà.

Lúc bà ta nói chuyện xong, người gắn phù hiệu màu đỏ đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn, cau mày nhìn mấy cái băng đô còn sót lại trong rổ của cô: "Đồng chí, phiền cô đi theo chúng tôi."

Ngu Thanh Nhàn có giấy phép kinh doanh thành phố cấp, nên cô không hề sợ hãi, lập tức gật đầu: "Được, phiền anh chờ một lát."

"Quản lý Triệu, nếu không chị cứ về cửa hàng bách hóa chờ trước đi, chút nữa tôi xong việc sẽ đến cửa hàng bách hóa tìm chị." Ngu Thanh Nhàn nói với Triệu Linh Linh.

Khi Triệu Linh Linh nhìn thấy người của Ủy ban cách mạng đến thì vô cùng tiếc nuối, dù sao thì người nào tiến vào Ủy ban cách mạng cũng bị lột một lớp da.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-242.html.]

Cho dù cô gái nhỏ này may mắn thoát ra được, chờ cô đi ra thì chuyện buôn bán này cũng không làm được nữa.

Nhưng khi nghe được lời nói của Ngu Thanh Nhàn, chị ta vẫn gật đầu: "Được." Đúng lúc chiều nay chị ta phải đến công ty hoàn thiện sổ sách, chờ cô một chút cũng không mất gì cả.

Ngu Thanh Nhàn thoải mái đi theo người của Ủy ban cách mạng, người phụ nữ đi cử báo kia đắc ý nhìn Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt kia giống như đang nói cô không muốn bán cho tôi á, bị bắt rồi đấy thôi.

Ngu Thanh Nhàn ghét nhất loại người này, đầu ngón tay của cô b.ắ.n về phía người phụ nữ kia. Ngay sau đó, chân trái bà ta vấp trúng chân phải, ngã phịch một cái xuống đất giống như chó ăn phân vậy. Khi bà ta ngẩng đầu lên, cái răng cửa vốn lỏng lẻo nay cũng rụng luôn.

Vẫn còn một nhóm học sinh cấp ba chưa về, khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cười phá lên.

Người phụ nữ kia nhìn cái răng cửa của mình sửng sốt một lúc lâu, sau đó lập tức ngồi phệt xuống đất khóc rống lên, thậm chí còn chỉ vào Ngu Thanh Nhàn bắt cô bồi thường cho cái răng.

Người đứng hóng chuyện xung quanh ra mặt: "Bà chị này, chị đi cử báo người ta còn chưa tính, bây giờ tự mình sơ sót làm gãy răng lại bắt người ta bồi thường? Người ta cách chị xa thế kia cơ mà."

"Đúng đấy, đúng đấy. Cô gái kia cách bà chị cũng phải mười mét chứ ít ỏi gì, xa như thế sao mà đụng đến chị được, rõ ràng là chị không cẩn thận tự mình ngã sấp xuống, chúng tôi đều nhìn thấy đấy." Người qua đường nói lời chính nghĩa.

Loading...