Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:21
Lượt xem: 1

Lâm Hoa Sen ở bên cạnh cũng gật đầu thật mạnh.

Ngu Thanh Nhàn dở khóc dở cười: "Tôi đói rồi, trong nhà còn cơm không?"

"Có có có, tôi đi xới cho cô." Hoàng Tiểu Phân vội vàng chạy vào bếp.

Lâm Hoa Sen cũng nói: "Tôi đi rót cho cô cốc nước."

Hai người phối hợp làm việc, Ngu Thanh Nhàn chỉ việc ngồi trong nhà chính chờ ăn thôi.

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát rồi Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân lại tiếp tục làm băng đô.

Ngu Thanh Nhàn rót một cốc nước sôi để nguội: "Chị Hoa Sen, chị với chị Tiểu Phân không ngủ trưa à?"

Lâm Hoa Sen tập trung xâu kim: "Nghỉ cái gì mà nghỉ, bọn tôi không mệt."

"Đúng vậy, chúng tôi không mệt. Cô trả lương cho chúng tôi, chúng tôi làm nhiều một chút cô mới không lỗ vốn."

Lâm Hoa Sen và Hòang Tiểu Phân không phải người vô ơn, Ngu Thanh Nhàn cứu hai người họ ra khỏi biển lửa, cho họ ở lại còn tìm việc cho họ làm, họ rất biết ơn Ngu Thanh Nhàn.

Nhưng họ không có tài năng gì cả, chỉ có thể chăm sóc cho Ngu Thanh Nhàn trong cuộc sống hằng ngày, rồi lại giúp cô buôn bán cho tốt, đây cũng là chút năng lực họ có thể bỏ ra cho Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn uống một ngụm nước để nhuận giọng: "Vậy đi, hai người làm chậm một chút, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát, tôi đến xưởng dệt mua vài miếng vải vụn về."

Ngu Thanh Nhàn đi đến xưởng dệt. Ông cụ trông cửa xưởng dệt vẫn có chút ấn tượng với Ngu Thanh Nhàn, từ xa ông cụ đã thấy cô, bèn cất giọng hỏi: "Nhóc Hạ, sao cháu lại đến đây?"

"Cháu đến mua vài miếng vải vụn." Ngu Thanh Nhàn nói với ông cụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-239.html.]

Ông cụ Lý mở tấm lưới sắt bên cạnh xưởng dệt ra: "Vậy vào đi, ông dẫn cháu đến kho hàng."

Lãnh đạo xưởng dệt đã từng dặn dò ông cụ Lý, nếu Ngu Thanh Nhàn đến xưởng dệt mua đồ, cho dù mua bất cứ thứ gì thì cũng đều đưa cô đến kho hàng để cô chọn.

"Vâng." Ngu Thanh Nhàn đi theo sau ông cụ Lý.

Ông cụ Lý là người hay nói chuyện, ông thao thao bất tuyệt kể cho Ngu Thanh Nhàn nghe chuyện xảy ra gần đây.

Cho dù Ngu Thanh Nhàn không đáp lại, ông cụ cũng có thể nói hăng say.

Quản lý kho hàng cũng biết Ngu Thanh Nhàn, nghe nói cô muốn mua vải vụn, quản lý lập tức dẫn cô đến một cái phòng kho, nói: "Ở trong này này, tự chô chọn nhém, chút nữa tôi cân cho cô." Nói xong, chị ta đưa cho Ngu Thanh Nhàn vài cái bao tải.

"Cảm ơn chị Trương." Quản lý kho hàng họ Trương, chỉ khoảng ba mươi tuổi.

Chị ta gật đầu với Ngu Thanh Nhàn rồi đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Ngu Thanh Nhàn ở trong kho.

Khắp ngõ ngách trong kho hàng đều có vải vụn, Ngu Thanh Nhàn bước đến gần, xoa xoa vài cái thì lập tức kinh ngạc.

Mấy tấm vải này đều gọi là vải vụn, nhưng trên thực tế nó cũng không bé một chút nào.

Chẳng hạn như tấm vải nhung cô đang cầm trên tay đây, độ rộng bằng một chiếc khăn mặt, ngoại trừ đường viền có chút không thẳng và hoàn chỉnh ra thì không còn khuyết điểm nào khác, màu sắc cũng khá ưa nhìn, là màu kaki.

Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì với nó, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhét nó vào bao tải.

Thời gian sau đó Ngu Thanh Nhàn giống như chuột sa hũ gạo vậy, hăng hái lục tung đống vải rách lên như đang tìm kho báu. Trong đống này có rất nhiều loại vải vóc, nhưng nhiều nhất là vải hoa, ngoài ra còn có rất nhiều vải xô, vải bông và vải sợi tổng hợp.

Loading...