Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:17
Lượt xem: 2
Anh ấy đã phải lòng cô gái thông minh, dũng cảm, tốt bụng đó!
Mà người ta mới mười sáu tuổi còn anh thì đã gần hai lăm.
Sự chênh lệch tuổi tác này làm cho Tần Kỷ Huy có chút tội lỗi. Anh ấy nhìn Tiểu Triệu ăn ngon lành, bèn hỏi cậu ta, xem như cho bản thân chút dũng khí.
Anh ngồi xuống, hỏi: “Tiểu Triệu, theo cậu một đàn ông thích một cô gái nhỏ hơn mình gần mười tuổi có đê tiện quá không?”
Tiểu Triệu sững người, thay tuổi của mình vào, nghĩ cậu ấy đã để ý một cô bé mười ba mười bốn tuổi mà sởn da gà: “Có chứ, không đê tiện thì là gì!”
Tiểu Triệu trả lời một cách dứt khoát, ngôn từ đanh thép.
Tần Kỷ Huy quay đầu rời đi: Tiểu Triệu biết cái đách gì, hỏi cũng như không.
Ngu Thanh Nhàn cất giấy chứng nhận bất động sản vào không gian, chỉ cầm sổ đỏ và sổ hậu khẩu vào nhà.
Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen vẫn ở trong nhà chờ cô, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn về đến, hai người họ vội vàng chạy ra ngoài đón cô: "Sao rồi hả, sao rồi hả? Có bán được không?"
Ánh mắt hai người nhìn Ngu Thanh Nhàn sáng rực lên.
Ngu Thanh Nhàn quơ quơ cái rổ nhỏ mà mình mang theo: "Đều bán hết rồi."
Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen nhìn nhau hoan hô đầy vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-237.html.]
Họ làm tổng cộng 320 cái băng đô, trong đó có 170 cái nhỏ và 150 cái to. Cái nhỏ bán ba xu, lãi 51 đồng, còn cái lớn 5 xu, lãi 75 đồng, tổng cộng là 125 đồng.
Ba người trốn vào phòng Ngu Thanh Nhàn đếm tiền, sao khi đếm xong thì nhìn nhau khó tin: "Có đúng là 126 đồng không thế, chắc chúng ta không tính sai đâu nhỉ?"
Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đều không dám tin. Bây giờ tiền lương đều được phát theo cấp bậc hành chính, người học nghề trong nhà xưởng một tháng cũng chỉ được 27 đồng 9 xu, chờ học được nghề thành thạo ra thợ chính mới được 36 đồng, mà đó cũng bằng tiền lương của công nhân chính thức rồi.
Mà mấy người các cô chỉ mất hai ngày đã kiếm được 126 đồng, chia đều ra thì mỗi người được 42 đồng rồi, cũng xấp xỉ hai tháng tiền lương của người học nghề rồi.
Lô vải dệt này được Ngu Thanh Nhàn lấy từ xưởng dệt với giá gốc, bây giờ còn chưa dùng hết một phần ba số vải, chi phí bỏ ra còn chưa đến hai mươi đồng.
Căn cứ theo cái tình hình bán băng đô hôm nay, Ngu Thanh Nhàn nói: "Băng đô chúng ta làm ra rất ăn khách, nhưng vấn đề ở chỗ màu sắc và hoa văn quá ít, không có nhiều sự lựa chọn. Chờ chút nữa tôi sẽ đến xưởng dệt, mua mấy miếng vải vụn, đống vải đó không đáng tiền nhưng cũng đủ để chúng ta làm băng đô rồi."
Hoàng Tiểu Phân vỗ phạch một cái: "Đúng vậy, có thể dùng vải vụn mà. Cô không biết đâu, mỗi lần cắt vải tôi với Hoa Sen đều đau như cắt ruột vậy ấy, dùng vải vụn chúng tôi sẽ không đau lòng như thế nữa."
Ngu Thanh Nhàn cũng hơi xấu hổ, nói đến đây vẫn là do cô lo lắng không chu toàn.
Đây không giống với ngành sản xuất mà cô từng tiếp xúc, cái ngành này nếu không có kinh nghiệm và sự từng trải thì sẽ khá khó khăn.
Quả nhiên, muốn thành công ở ngành nào thì cũng không phải đột nhiên mà có.
"Số tiền này tôi cất trước nhé, tôi sẽ ghi chú rõ ràng trong sổ, cuối tháng chúng ta sẽ chia sau."