Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:15
Lượt xem: 3

Ba trăm chiếc cột tóc đều bán sạch trong vòng chưa đầy một giờ, luc s này còn có người hay tin đến mua nhưng không được.

Ngu Thanh Nhàn hứa rằng ngày mai sẽ bán tiếp, những người không mua kịp đành lưu luyến rời đi.

Ngu Thanh Nhàn cho tay vào túi tiền, chuyển số tiền bên trong vào chỗ khác, cuộn tấm vải bố lót đất lại rồi quay gót về nhà.

Về đến cửa nhà, Tần Kỷ Huy đang đứng trước cửa nhà cô, Ngu Thanh Nhàn có chút kinh ngạc: "Trưởng ban Tần?"

Nghe tiếng của Ngu Thanh Nhàn, Tần Kỷ Huy xoay người, gật đầu chào Ngu Thanh Nhàn: "Phần thưởng trong thành phố gửi xuống rồi, tiện đường tôi mang về cho cô.”

Ngu Thanh Nhàn bất ngờ: "Trong thành phố còn có phần thưởng sao? Giấy phép kinh doanh người ta đưa không phải sao?

Tần Kỷ Huy mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và lúm đồng tiền trên má. Ngu Thanh Nhàn nhìn lúm đồng tiền của anh ta, chợt nhớ về người đã lâu không nhớ, nhất thời có chút rầu rĩ.

"Kia là phần thưởng của đồn công an chúng tôi, khác với phần thưởng thành phố, còn phần thưởng này là do quân đội, thành phố và đồn công an đã thương lượng trao cho cô." Tần Kỷ Huy giải thích với Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn hiểu ra, Tần Kỷ Huy đưa phần thưởng của thành phố cho Ngu Thanh Nhàn, cô mở ra, quà của cả ba bên quả thực đỡ không nổi.

Quyền sở hữu căn nhà cô đang ở, hộ khẩu và một miếng đất hoang ở ngoại thành. Trong thời đại mọi thứ đều thuộc sở hữu nhà nước này, việc sở hữu một miếng đất, dù là đất hoang cũng đủ khiến người ta phải ghen tị.

“Có đất nữa hả?”

Tần Kỷ Huy cũng tham gia cuộc họp, miếng đất này là anh đấu tranh bằng lý lẽ với cấp trên mới có được:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-236.html.]

"Thì cô nói với Uyển Uyển là muốn mở xưởng còn gì? Hiện giờ chính sách thoải mái hơn trước rất nhiều, tôi tranh thủ cho cô đó. Tuy nằm ngoại thành, nhưng thành phố có quy hoạch sẽ xây dựng thêm một khu công nghiệp ở đó. Trong vài năm sắp tới, đất của cô sẽ rất có giá.”

Khu đất này là đất pha cát, không trồng trọt được, hơn nữa lại cách xa thôn xóm, lâu dần thôn dân cũng không trồng nữa, kẻ đến người đi cuối cùng bỏ hoang nơi ấy. Thành phố giữ lại cũng vô dụng, đem làm phần thường cũng thuận nước giong thuyền.

Ngu Thanh Nhàn nhìn giấy tờ đất một lúc lâu mới ngẩng đầu lên và cưới với Tần Kỷ Huy cao hơn cô gần hai cái đầu: "Cảm ơn anh."

Nhìn thấy nụ cười của Ngu Thanh Nhàn, trái tim Tần Kỷ Huy bất chợt đánh thịch, mặt nóng lên: "Không có gì, không có gì, tôi đi trước nhé, trong đồn còn việc.”

Không đợi Ngu Thanh Nhàn trả lời, Tần Kỷ Huy đã chạy như bay.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy khó hiểu, nhưng người ta vất vả mang đồ đến cho cô, phải thể hiện chút gì đó chứ, thế là cô bèn gọi với bóng lưng của Tần Kỷ Huy: "Trưởng ban Tần, khi nào có thời gian tôi mời anh ăn nhé?"

Tần Kỷ Huy không quay đầu lại mà chỉ xua tay, chạy nhanh hơn nữa.

Về đến đồn, Tiểu Triệu đang ăn cơm, trên bàn làm việc của anh ta cũng có một hộp cơm lấy từ căn tin.

Tần Kỷ Huy mở nắp hộp cơm, ăn vài miếng, đồ ăn là món thịt hiếm thấy và vài miếng khoai tây hầm.

Tay nghề của đầu bếp căn tin được ấy chứ, nấu cơm tập thể mà thơm ngon dạy mùi đến thế. Nhưng Tần Kỷ Huy có ăn cũng chẳng biết mùi vị. Là một người đàn ông trưởng thành, dẫu chưa yêu bao giờ nhưng anh cảm giác ấy anh cũng ngờ ngợ.

Loading...