Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 234
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:11
Lượt xem: 3
Lâm Hoa Sen mua nguyên liệu trở về, mọi người rửa sạch rồi cắt, Hoàng Tiểu Phân dùng nước sôi của Ngu Thanh Nhàn nhào bột, nhóm người tất bật khói bếp nghi ngút, người người đều mong đợi ‘bánh mặt trăng’ của Hoàng Tiểu Phân.
Hoàng Tiểu Phân khéo tay lắm. Ngu Thanh Nhàn cho dầu vào, những thành phẩm ‘bánh mặt trăng’ được trong chảo dầu chiên cho đến khi vàng đều hai mặt, nhân bên trong đậm vị khoan khoái, vỏ làm từ gạo nếp dai hơn cả há cảo, hương vị đậm đà hòa quyện với nhau, ngon khó cưỡng.
Ngu Thanh Nhàn làm nhiều lắm, cô bảo Chúc Uyển UYển lấy một phần cho bà nội Tần.
Bà nội Tần và ông nội Tần đều đã già, ăn mấy loại bánh nếp khó tiêu, bà ấy làm bánh nếp đường nâu, mỗi người ăn một miếng rồi thôi.
Lúc Chúc Uyển Uyển trở về, hai ông bà một người đang đọc báo trong phòng khách, một người ngồi lặt rau trước cửa.
Cả hai đang bàn chuyện cưới hỏi của Tần Kỷ Huy.
“Ông coi, nó đã hai mươi lăm tuổi sao vẫn chưa chịu kiếm vợ? Hay là có vấn đề?" Bà nội Tần khổ não.
Năm nay bà ấy đã ngoài sáu mươi, Tần Kỷ Huy là đứa con trai bà ấy đẻ muộn. Trước đó bà ấy sanh hai trai một gái.
Hai thằng cu c.h.ế.t yểu, còn đứa con gái đến lúc lấy chồng sinh con cũng qua đời. Chỉ còn lại đôc đinh Tần Kỷ Huy, bà nội Tần nghĩ bản thân nuông chiều nó nhiều hơn cũng không quá đáng.
Nhưng kiểu nuông chiều này dần dần thay đổi theo độ tuổi của Tần Kỷ Huy, không còn ân cần, không còn dịu dàng đã đành, bây giờ đã hai mười lăm tuổi còn chưa lấy vợ.
Bà nội Tần càng lúc càng hết kiên nhẫn với anh ta.
So với bà ấy, ông nội Tần có vẻ bình thản hơn: “Mới hai lăm, còn trẻ lắm không vội lấy vợ. Người xưa có câu, lập nghiệp rồi mới thành gia.”
“Xí, ông già thối tha, sao lúc quen tôi ông không nói như vậy đi, còn nói nam tử hán đại trượng phu, thành gia rồi mới lập nghiệp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-234.html.]
Ông nội Tần không bị ‘gậy ông đạp lưng ông’: "Thời đại khác mà."
Bà nội Tần thiệt muốn đánh c.h.ế.t ông.
Chúc Uyển Uyển đến giải vây cho ông nội Tần: "Ông ngoại bà ngoại xem này, chị Thanh Nhàn và mấy chị khác làm bánh mặt trăng, bảo cháu mang vài cái về cho ông bà thưởng thức.”
Nghe thấy tên ‘bánh mặt trăng’, không chỉ bà nội Tần mà ngay cả ông nội Tần cũng thắc mắc: “Bánh mặt trăng là cái gì?”
"Là bánh làm từ gạo nếp, bên trong còn có rau, ông bà ăn thử xem."
Bà nội Tần rửa tay, ông nội Tần ngắm nghía mấy cái bánh hình nửa mặt trăng đến đĩa, bước chân ung dung nhưng cũng nhanh lẹ vào nhà vệ sinh rửa tay.
Ông nội Tần bước ra thì bà nội Tần đã ăn rồi.
“Bánh gạo nếp này ngon thật, nhân cũng tuyệt vời.” Bà nội Tần tắm tắc khen.
Ông nội Trần cũng nếm thử, ăn một cái lại muốn tiếp cái thứ hai, nhâm nhi xong hai cái bánh, bà nội Tần đem bánh đi cất: “Thôi đừng ăn nữa kẻo đau bụng. Còn lại mấy cái chừa cho thằng Kỷ Huy.”
Ông nội Tần ỉ ôi: "Ủa không phải bà mới nói nếu nó không kiếm vợ nữa thì đuổi nó ra khỏi nhà mà, sắp cuốn gói tới nơi rồi còn chừa đồ ăn cho nó?”
Bà nội Tần đảo mắt nhìn ông nội Tần.
Đã bao nhiêu năm trời còn chưa hiểu tính người, bà ấy nói đuổi thì đuổi thật sao? Không biết giọng điệu của bà ấy?