Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:09
Lượt xem: 2
Tại tòa, Cát Minh Chí thẳng thừng thú nhận tội ác của mình, Lý Lệ Lệ trong lúc tinh thần còn tỉnh táo lại sống c.h.ế.t không nhận, cũng vô ích thôi, lời thú nhận hôm ấy của bà ta có đông đảo người nghe thấy, nhiều nhân chứng lắm.
“Thế nào?” Hoàng Tiểu Phân sốt sắng hỏi.
“Kết án mười năm, Lý Lệ Lệ cũng mười năm. Ông bà nội thì năm năm.” Yến Ninh không có cảm xúc mấy.
Hoàng Tiểu Phân chợt đỏ mắt: "Mười năm thôi sao. Cuộc đời của một cô gái chỉ đáng giá mười năm." Theo cô ấy, bọn buôn người phải bị đày xuống địa ngục chịu thiên đao vạn quả.
Lâm Hoa Sen cũng dừng tay.
Ngu Thanh Nhàn thấy mức phạt dành cho những kẻ buôn người và mua bán người quá thấp, nhưng làm được gì đây?
Nghĩ đến bản án tối đa của Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc cũng là mười năm, tâm trạng của cô cũng trở nên chán chường.
Đời này của cô không vấn đề gì, nhưng kiếp trước của nguyên thân thì sao? Cô ấy đã chết.
Còn Yến Ninh? Cô ấy phát điên. Đầu óc trở nên điên loạn mà Thường Đại Hữu cũng chẳng chịu buông tha.
Những người còn lại thì sao? Đều bị mắc kẹt trên sơn thôn ấy cả đời.
Lý do nạn buôn người hoành hành như vậy là mức phạt của pháp luật dành cho những kẻ buôn người quá nhẹ, còn lợi nhuận từ việc buôn người mang lại quá lớn nên rất nhiều người bí quá hóa liều, dù sao cũng không bị phán tội chết, cùng lắm chỉ mất tự do vài năm thôi, sợ đách gì?
Không phải ai cũng có tư tưởng ‘vì tự do’.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-233.html.]
Trong khi mọi người im lặng, Chúc Uyển Uyển mang đến một ít bánh nếp chiên và từ bên ngoài nghe được toàn bộ cuộc hội thoại của nhóm Yến Ninh:
"Mọi người không phải lo, nghe cậu em bảo thư ký bên đó đã đệ trình bản dự thảo lên cấp trên, thảo luận về tiêu chuẩn mức hình phạt đối với tội phạm. Cậu nói bản dự thảo đã chuyển lên đến trung ương. Tin chắc không bao lâu nữa, quốc gia sẽ ban hành thôi.”
Thông tin của Chúc Uyển Uyển làm cho ai nấy đều phấn chấn trở lại: "Thật sao? Vậy thì tuyệt quá.”
"Thật, em gạt các chị làm gì. Mẹ chồng em có làm bánh nếp chiên, mau ăn đi."
Những cái bánh nếp được chiên ngập dầu, bên ngoài giòn rụm, vàng ươm, bên trong mềm dẻo mà không hề dính răng, chấm với siro đường nâu đã chinh phục được khẩu vị của mọi người.
Hoàng Tiểu Phân nhâm nhi một lúc rồi thở dài u sầu: "Mẹ tôi cũng hay làm bánh gạo nếp, làm ngon lắm. Nắn chúng thành hình tròn như mặt trăng, nhân bên trong là củ cải thái sợi, giá đỗ, hẹ và trứng. Vừa tươi vừa thơm. Luộc hay chiên đều ngon. Lâu rồi không ăn”.
Đồng công an đã phân phát bột mì cho Ngu Thanh Nhàn, và cũng có nhiều bột nếp. Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa ăn ‘bánh mặt trăng’ Hoàng Tiểu Phân nói, cô hứng thú: "Chúng ta còn bột nếp mà? Hay là trưa này chị Phân làm nhé, hấp một nửa, chiên một nửa."
Hoàng Tiểu Phân sững người. Cô ấy bị bán đến thôn Xương Sơn đã nhiều năm, lúc đầu cô ấy không thể nấu ăn, sau này có con rồi có quyền nấu ăn, nhưng vì nghèo quá, lại bủn xỉn đề phòng cô ấy nên cô ấy làm gì cũng không xong.
“Được sao?” Hoàng Tiểu Phàm lẩm bẩm nói.
"Được chứ sao, tùy ý chị."
Hoàng Tiểu Phân cũng động lòng. Thế là nói làm là làm, Ngu Thanh Nhàn đi bắc nước, Lâm Hoa Sen ra ngoài mua nguyên liệu, Chúc Uyển Uyển và Yến Ninh đi theo sau để phụ hợp.