Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:50:03
Lượt xem: 4

Anh hai Hạ lớn hơn Hạ Văn Tĩnh năm sáu tuổi, nhưng số lần Hạ Văn Tĩnh hãm hại anh ta cũng không phải ít.

Từ sau khi ông bà nội qua đời, Ha Văn Tĩnh không ít lần tố cáo oan hai anh em họ. Từ nhỏ anh hai Hạ đã nghịch ngợm, rất nhiều lần đều bị đánh do Hạ Văn Tĩnh.

"Anh đây nguyện ý xem ai là em gái thì người đó chính là em gái của anh. Hơn nữa sao anh không biết là do con bé hại cha mẹ vào tù thế? Không phải em mới là người hại họ vào tù ư? Nếu không phải vì muốn xây phòng cho em, sao họ có thể làm ra chuyện không có tính người bậc này."

Anh hai Hạ và Hạ Văn Tĩnh vốn cũng không có tình cảm anh em thân thiết gì, sau khi nguyên thân bị bán đi, anh ta lập tức xem đứa em gái được cưng chiều nhất nhà này thành kẻ địch.

Bởi vì anh ta biết rất có thể vào một số thời điểm nhất định, Hạ Thiên Cao sẽ hi sinh anh ta hoặc anh cả để trải đường cho đứa em gái này.

Đã có lúc anh hai Hạ rất tức giận vì điều này, nhưng nhiều năm vậy rồi, anh ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận, cũng không còn oán hận như trước đây nữa.

Ngu Thanh Nhàn nhìn anh cả Hạ và anh hai Hạ, bỗng nhiên có chút tò mò với hai cụ già đã dạy dỗ họ kia. Có thể dạy ra hai người hiểu lý lẽ bực này, có lẽ cũng là một người có tính tình phóng khoáng.

Đáng tiếc là, trước khi nguyên thân được ba tuổi thì họ đã qua đời rồi. Ngu Thanh Nhàn thầm nghĩ, nếu hai cụ già kia còn sống, có lẽ nguyên thân cũng sẽ không bị Hạ Thiên Cao dày xéo như thế.

"Vậy anh cả, anh hai, em về trước nhé, ngày mai em sẽ quay lại thăm mọi người."

"Đi đi thôi, trên đường cẩn thận nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-231.html.]

Ngu Thanh Nhàn rời đi, Hạ Văn Tĩnh muốn đuổi theo cô nói gì đó thì bị anh cả Hạ giữ lại.

Anh ta nhìn Hạ Văn Tĩnh đang còn muốn làm ầm ĩ: "Sự kiềm chế và bao dung của anh đối với em cũng có giới hạn, bây giờ anh cảm thấy em cực kỳ phiền phức rồi đấy, em biết chưa hả?"

Hạ Văn Tĩnh nhìn anh hai Hạ, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt: "Các người đều bắt nạt tôi, tôi sẽ nói cho cha biết."

Anh cả Hạ buông tay cô ta ra: "Tuy trước kia anh cảm thấy em vừa ngu ngốc vừa xấu tính, nhưng ít nhiều cũng có chút thông minh. Nhưng bây giờ xem ra anh đánh giá cao em rồi. Em muốn đi tố cáo thì cứ đi đi, đi nhanh chút nhé, xem bây giờ ông ta còn có thể làm gì anh."

Anh cả Hạ dẫn anh hai Hạ đến mở cửa một phòng, anh hai Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Văn Tĩnh, Hạ Văn Tĩnh vẫn đang đứng tại chỗ khóc lóc: "Anh cả, chúng ta mặc kệ nó thật à?"

Anh cả Hạ cười lạnh: "Không mặc kệ thì thế nào? Bây giờ nó vẫn chưa nhận rõ thực trạng đâu, nó vẫn cảm thấy nó là công chúa nhỏ được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay đấy à? Chúng ta cũng đâu phải cha mẹ, sao phải quan tâm nó nhiều thế làm gì?"

"Không lạnh nhạt với nó thì nó sẽ không biết vị trí của mình ở đâu cả."

Anh cả Hạ vẫn xem anh hai Hạ như thiên lôi sai đâu đánh đó: "Anh nói đúng."

Loading...