Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:53:53
Lượt xem: 1
Chẳng trách từ nhỏ Hạ Thiên Cao đã không thích họ rồi. Chẳng trách một đứa con gái như Hạ Văn Tĩnh lại được cưng chiều đến thế, cũng chỉ vì cái lý do vớ vẩn ấy thôi ư? Quả thật là thái quá, mẹ kiếp.
Anh cả Hạ và anh hai Hạ lớn bằng từng này rồi mà vẫn chưa thấy chuyện nào vô lý đến mức này. Không chỉ hai người họ, mà ngay cả người của đồn công an đứng sau họ cũng cảm thấy cạn lời.
Ngu Thanh Nhàn đã từng nghĩ đến rất nhiều lý do, chỉ có không nghĩ đến lý do này. Đúng là thế giới rộng lớn, bệnh thần kinh gì cũng có mà.
"Vậy cha mẹ tôi đâu? Có còn liên lạc với hai người không?"
Vương Tiểu Cúc lắc đầu: "Không có, nhiều năm vậy rồi vẫn chưa liên lạc lại thêm lần nào cả."
Ngu Thanh Nhàn cũng không hề thất vọng với kết quả này, dù sao thì theo nội dung trong sách, sau khi Hạ Văn Tĩnh và Đổng Thuần An trở nên giàu có thì đón Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc vào thành phố dưỡng lão.
Nhiều năm vậy rồi, nếu cha mẹ nguyên thân còn sống thì không có khả năng không quay về, sau khi biết được nguyên thân c.h.ế.t thảm như thế, họ không có khả năng không trả thù.
"Lúc trước họ đưa cho các người bao nhiêu phí nuôi dưỡng?" Ngu Thanh Nhàn cảm thấy với cái tính cách của Hạ Thiên Cao, nếu tiền quá ít thì chắc chắn ông ta sẽ mặc kệ.
Vương Tiểu Cúc nhát gan liếc Ngu Thanh Nhàn một cái: "Mười hai đồng, thêm cả phiếu gạo phiếu sữa nữa."
Nguyên thân sinh năm 1963, ở thời điểm đó mười hai đồng bằng một tháng tiền lương của người bình thường, đó là còn chưa nói đến đống phiếu kia. Ở thời đại kiểm soát kinh tế như thế, phiếu là thứ rất khó có được.
"Tôi gặp nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng mặt dày đến trình độ như bà và Hạ Thiên Cao thì là lần đầu tiên gặp đấy. Phí nuôi dưỡng nhiều như thế, cũng đủ để các người nuôi dưỡng tôi ăn ngon uống ngon đến mười tám tuổi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-228.html.]
Vương Tiểu Cúc im lặng không nói.
Khi đó cha mẹ chồng vẫn còn sống, thằng cả thằng hai không cần họ chăm sóc, trong tay Hạ Thiên Cao có tiền nên thích chơi bài bạc, số tiền cha mẹ bà ta đưa đến mỗi tháng cũng không đủ cho ông ta đánh bạc.
Số phiếu kia thì đa phần dùng cho Hạ Văn Tĩnh, cho dù Hạ Văn Tĩnh không cần đến cũng phải để lại cho cô ta.
Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện cho Hạ Thanh Nhàn dùng, nhưng Hạ Thiên Cao không cho phép, bà ta có cách nào đâu?
Vương Tiểu Cúc cảm thấy mình oan uổng c.h.ế.t đi được, rõ ràng đều do Hạ Thiên Cao gây ra, sao cuối cùng bà ta cũng phải chịu xui xẻo theo.
Sau khi nhận được đáp án, Ngu Thanh Nhàn cũng không còn gì để nói nữa.
Vương Tiểu Cúc nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Mẹ trả mọi thứ lại cho con, con có thể nói với công an rằng mẹ không có quan hệ gì với chuyện bán con không, bảo họ thả mẹ ra đi."
Ngu Thanh Nhàn nhìn lại bà ta: "Không được. Mọi người nên chịu trách nhiệm với hành động của chính mình. Tuy chuyện bà vừa nói, bà không phải hung thủ chính, nhưng bà là đồng lõa."
Ngu Thanh Nhàn nghĩ, nếu lúc trước khi Hạ Thiên Cao bán nguyên thân, bà ta có thể ngăn cản một chút, kịch liệt một chút thì Hạ Thiên Cao đã không thực hiện được ý đồ rồi.
Nhưng bà ta không những không ngăn cản mà còn khuyên nguyên thân chấp nhận số mệnh.