Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:53:30
Lượt xem: 1
Chuyện đến nước này rồi, Lý Lệ Lệ biết chuyện mình lừa bán Yến Ninh đã bị bại lộ. Ả sống trong thành phố vài năm nên cũng hiểu biết một chút, ả biết tội buôn bán người sẽ bị xử lý thế nào.
Ả cũng không muốn tiếp tục lừa gạt nữa, ả ta muốn nói hết ra những bất mãn với Yến Chi Chi trong suốt mấy năm nay.
Ả nhìn thẳng vào Yến Chi Chi: "Chị đối xử tốt với tôi? Chị đối xử tốt với tôi chỗ nào hả? Rõ ràng chính miệng chị nói, chị sẽ đối xử với tôi như em gái ruột, nhưng chị có thật sự xem tôi là em gái ruột không?"
"Em gái ruột sẽ ở trong căn phòng tệ nhất nhà ư? Chị sẽ để em gái ruột phải hầu hạ cả nhà chị mà không được nghỉ ngơi một ngày nào ư? Chị sẽ bắt em gái ruột chị rửa bát, lau nhà, giặt quần áo ư?"
"Rõ ràng tuổi tác Yến Ninh cũng xấp xỉ tôi, dựa vào đâu mà tôi phải mặc quần áo mà Yến Ninh không thèm? Tôi không xứng mặc quần áo mới à?"
“Chị không biết là chị già lắm rồi à? Chị dựa vào đâu mà chiếm lấy anh Minh Chí cơ chứ? Nếu không phải nhà chị có chút tiền chút quyền, chị còn lâu mới xứng với anh ấy. Ngay cả con trai chị cũng không sinh cho anh ấy, chị có đáng làm phụ nữ không?" Vẻ mặt Lý Lệ Lệ tràn đầy thù hận.
Ả thật sự rất thích Cát Minh Chí, thích ông ta ngay từ ánh mắt đầu tiên rồi. Khi đó, ông ta vừa nhã nhặn vừa lịch sự.
Lúc đầu, đúng thật là ả có cảm kích Yến Chi Chi thật, nhưng chút cảm kích đó đã dần dần tan biến từng chút một sau những ngày sống chung, cuối cùng chỉ còn lại oán hận.
"Anh Minh Chí không tốt chỗ nào hả? Vì sao ngay cả một sắc mặt hòa nhã chị cũng không cho anh ấy. Mỗi ngày anh ấy ở bên ngoài làm việc vất vả, về nhà còn phải bóp lưng bóp vai cho chị. Còn Yến Ninh nữa, chỉ là một con nhóc lỗ vốn thôi, chị xem nó như bảo bối thế để làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-216.html.]
"Bán nó thì bán thôi, nó có em trai, thân làm chị gái không phải nên nhường nhịn để em trai có cuộc sống tốt ư? Cái gì mà đọc sách rồi học đại học, một con nhóc lỗ vốn cho học nhiều như thế làm gì? Hơn nữa tôi chỉ đưa ra ý tưởng mà thôi, người quyết định bán nó là cha ruột, ông bà nội ruột của nó kia kìa, liên quan gì đến tôi?" Lý Lệ Lệ vừa nói xong, tất cả mọi người đứng đó đều sợ ngây người.
Cát Minh Trí nhìn Lý Lệ Lệ bằng ánh mắt khó tin, ông ta chưa từng nhĩ Lý Lệ Lệ lại ngu xuẩn đến mức này. Bán người là phạm pháp đấy.
Vậy mà ả lại dám nói ra chuyện này một cách nhẹ nhàng như thế? Ả điên rồi ư?
Ngay cả bà cụ Cát cũng cảm thấy Lý Lệ Lệ điên rồi, bà ta đứng gần Lý Lệ Lệ nhất nên tát cho Lý Lệ Lệ một cái: "Lý Lệ Lệ, cô điên rồi à?"
Đôi mắt Lý Lệ Lệ tràn đầy hoảng sợ, ả không biết vì sao mình lại nói hết những lời trong lòng ra, ả muốm ngậm miệng lại nhưng ả lại không có cách nào điều khiển được miệng của mình:
"Con mẹ nó, bà già kia, bà câm mồm vào đi, bà phiền c.h.ế.t đi được. Nếu không phải nể mặt anh Minh Chí, tôi thật sự muốn dùng thuốc độc độc c.h.ế.t bà cho rồi."
"Tôi chán ngấy việc mấy người kén chọn từ sáng đến tối rồi, miệng thì thối giống hệt hầm cầu ấy."