Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:53:14
Lượt xem: 3
Tần Kỷ Huy nhận lấy gói thuốc của Ngu Thanh Nhàn, cùng ngày hôm đó đã lái xe lên núi, mãi đến chiều mới tới địa điểm mà Ngu Thanh Nhàn bảo trước đó.
Anh ta và đồng đội của mình là Trương Minh Vũ cùng đồng hành lên núi. Lần này họ đi sâu vào trong núi mà vẫn không gặp con thú hoang nào.
Cho dù gặp, thú hoang cũng vội vàng tránh xe họ. Hai người liếc nhau, đều cảm thấy vô cùng kích động.
Tần Kỷ Huy và Trương Minh Vũ vẫn đi sâu vào núi, sau đó quẹo vào hướng đến thôn xóm mà họ đã đánh dấu trong bản đồ. Từ chỗ họ đang đứng, có thể nhìn thấy toàn cảnh thôn làng.
Tần Kỷ Huy đưa tay ra hiệu, hai người quay về đường cũ.
Tiểu Triệu ở lại trông xe hiện đang dựa vào thân xe buồn bực hút thuốc, một lát sau, bên đường đã có năm sáu tàn thuốc rồi.
Trong rừng rậm ven đường truyền đến tiếng động, Tiểu Triệu lập tức quay người lại, nhìn thấy hai người Tần Kỷ Huy thì vội vàng ném điếu thuốc trong tay rồi đi về phía họ.
"Thế nào rồi đội trưởng?"
Trên mặt Tần Kỷ Huy lộ ra một nụ cười tươi rói: "Không có trở ngại gì."
Ánh mắt Tiểu Triệu trợn tròn lên: "Dùng được thật à?"
Trương Minh Vũ nở nụ cười: "Đúng vậy."
Tần Kỷ Huy cũng cười gật đầu.
Tiểu Triệu lập tức bật người nhảy cồ lên: "Có thuốc này, chúng ta lên núi sẽ an toàn hơn. Nếu mở rộng bài thuốc này trong toàn quân đội, mỗi năm chúng ta sẽ cứu được tính mạng của rất nhiều người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-208.html.]
Tiểu Triệu vừa xuất ngũ năm ngoái, địa phương anh ta đóng quân là ở bên phía Tây Nam.
Chỗ đó có nhiều rừng sâu núi thẳm, các chiến sĩ lại không thể không tập quen dần với kiểu chiến đấu trong rừng, thế nên mỗi lần họ vào rừng huấn luyện tác chiến, không những phải đề phòng người mà còn phải phòng cả thú hoang nữa.
Bây giờ có bài thuốc này rồi, độ nguy hiểm trong lúc huấn luyện của các chiến sĩ sẽ giảm xuống rất nhiều.
Trong mắt Tần Kỷ Huy cũng ngập ý cười:
"Bây giờ chúng ta nhờ bên bệnh viện phân tích dược liệu trong gói thuốc này, đợi đến lúc phối thành công rồi chúng ta sẽ tìm mấy địa phương để thí nghiệm. Nếu thật sự có tác dụng, vậy đây đúng là một cống hiến lớn với quốc gia."
Đám người Tiểu Triệu gật đầu thật mạnh.
Đám người Tần Kỷ Huy đang làm thí nghiệp ở bên kia, bên này Yến Ninh cũng đợi được mẹ của cô ta xuất hiện.
Trước khi Yến Ninh được nghỉ, Yến Chi Chi từng đến thăm cô ta một lần nên ấn tượng hiện tại của Yến Chi Chi đối với Yến Ninh vẫn dừng lại ở lúc đó.
Bây giờ nhìn thấy Yến Ninh gầy rạc đi, lại thấy con gái đi về phía mình với cái chân khập khiễng, cuối cùng Yến Chi Chi cũng không kiềm chế được nữa, đau đớn khóc rống lên.
Ông bà nội Trương cũng khóc theo, ngay cả Tiểu Hà - người lái xe đưa họ tới đây cũng lộ ra vẻ mặt không đành lòng.
Yến Ninh là đóa hoa nhỏ trong tiểu khu thuộc về xưởng may, hồi học cấp ba cũng từng là người trong mộng của rất nhiều thiếu niên. Một người tốt như thế, sao lại phải chịu loại đau khố này cơ chứ?
Yến Chi Chi vuốt hai má Yến Ninh, lại xoa đầu của cô ta, giọng nói không giấu được tiếng nấc nghẹn ngào: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng."