Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:53:12
Lượt xem: 0
Tối hôm qua, anh ta đã dẫn theo người đi suốt đêm theo tuyến đường mà Ngu Thanh Nhàn đã nói, nhưng vừa lên núi chưa được một cây số, họ đã đụng trúng bầy sói.
Nếu không phải họ diệt trừ nhanh chóng, cộng thêm mùa này trên núi có nhiều thức ăn, bầy sói cũng không quá đói thì chắc chắn tối qua trong đám họ có vài người phải bỏ mạng lại núi rồi.
Ngu Thanh Nhàn nghe đến đây thì ít nhiều hiểu được ý của Tần Kỷ Huy: "Các anh muốn tôi làm gì?"
Tần Kỷ Huy nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Chúng tôi muốn cô hướng dẫn cách có thể tự do đi lại trên núi mà có thể tránh thú hoang."
Giọng điệu của Tần Kỷ Huy vô cùng chân thành.
Vì Văn Thanh Yến nên Ngu Thanh Nhàn có ấn tượng rất tốt với hệ thống quân cảnh, hơn nữa hành động của họ không mưu mà hợp với ý định của cô.
Ngu Thanh Nhàn cúi đầu suy nghĩ.
Thục Sơn Tông có một phái Ngự thú, phái của họ phần lớn dạy cách điều khiển con vật.
Không những thế, họ còn có một bài thuốc chuyên tránh thú dữ có tính công kích cao.
Phái chủ của phái Ngự Thú đã từng đánh cược với cha cô, kết quả ông ta bị thua, tiền cược chính là bài thuốc này.
Năm cô lên trúc cơ, bài thuốc này nằm trong đống quà lộn xộn chúc mừng Ngu Thanh Nhàn. Khi đó, Ngu Thanh Nhàn cực kỳ tò mò cái bài thuốc kỳ lạ này, nên bèn dựa theo tỷ lệ trong đó mà điều chế một thang.
Sau khi cô đến trần gian rèn luyện, lúc ở trong núi sâu đã từng thử nghiệm, đúng thật là có hiệu quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-207.html.]
Dược liệu ở thế giới này không khác lắm so với dược liệu ở nhân gian của Thanh Vân Giới, có khác thì cũng dễ dàng tìm được dược liệu thay thế.
"Trước đây tôi thường xuyên lên núi đốn củi, có lần gặp một thợ săn, ông ta thấy tôi đáng thương nên đưa cho tôi một bài thuốc, phối dược liệu theo tỷ lệ trong bài thuốc kia, thú hoang trong núi nếu ngửi thấy thì sẽ tránh đi. Cũng là nhờ có bài thuốc này nên tôi mới có thể dẫn họ xuống núi một cách an toàn."
Lý do này của Ngu Thanh Nhàn cũng không quá tốt, người bình thường mà nghe được thì sẽ không tin.
Tần Kỷ Huy nhìn Ngu Thanh Nhàn một cái thật sâu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Ngu Thanh Nhàn cũng bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh ta.
Cô nói lý do của cô rồi, còn tin hay không thì mặc kệ Tần Kỷ Huy.
Người tài ba dị sĩ trong thiên hạ này cũng không ít, những chuyện khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy kinh ngạc thế này cũng không phải chưa từng có, mà Tần Kỷ Huy cũng từng gặp được một người tài ba như thế, lúc còn ở trong bộ đội cũng nghe không ít tin đồn về những người tài ba dị sĩ. Anh ta tin.
"Cô có thể cho tôi xin gói thuốc đó không?"
"Được chứ." Ngu Thanh Nhàn thò tay vào túi, thật ra là lấy một cái túi hương mà đời trước cô từng dùng trong không gian ra.
Năm giây trước, cô vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép hệ thống, sau khi hệ thống khóc thút thít thì lén nhập cư trái phép cái túi thơm này đưa cho cô.
Túi thơm này do chính tay cô thêu, khi đó cô còn chưa biết thêu thùa may vá, đường may cong cong vẹo vẹo, nhưng càng thế thì càng có vẻ chân thật.
"Cảm ơn, nếu thật sự có tác dụng, tôi sẽ đại diện cho cục công an thành phố Giang cảm ơn cô." Tân Kỷ Huy cầm túi hương rồi làm động tác chào với Ngu Thanh Nhàn, sau đó rời đi một cách vội vàng.