Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:53:03
Lượt xem: 0

Đội phòng chống buôn người được thành lập đã hơn nửa năm rồi, nhưng đến bây giờ cũng chỉ bắt được mấy tên tép riu chuyên bắt cóc trẻ em trên đường, hỏi cái gì cũng không biết, chứ đừng nói đến ông trùm sau lưng bọn chúng.

Chính đám bắt cóc ấy cũng không biết ai là người nhận lũ trẻ rồi mang đi bán.

Hơn nữa, tổ chức buôn người còn được cán bộ công chức ở huyện Tân Bắc chống lưng.

Đám người đó vô cùng kiêu ngạo, không chỉ mua bán người, thậm chí ngay cả thư từ ra vào huyện Tân Bắc đều phải để bọn chúng xem trước.

Năm 1966, liên tục có thanh niên trí thức xuống nông thôn được phân đến huyện Tân Bắc.

Nhưng sau khi điều tra thông tin của nhóm thanh niên trí thức kia, họ mới ngạc nhiên khi phát hiện ra, hóa ra mười mấy năm rồi, nhóm thanh niên trí thức chưa từng một lần được về thăm nhà.

Mà báo cáo điều tra cũng cho thấy, phần lớn nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn rồi đều sẽ kết hôn rồi sinh sống luôn ở đó, đối tượng kết hôn của họ là con cái của những gia đình có quyền thế trong đội sản xuất.

Sau khi điều tra sâu hơn, họ phát hiện ra nhóm thanh niên trí thức này từng lên tiếng tố cáo hành vi lừa bán phụ nữ, nhưng lại không tạo ra được chút gợn sóng nào cả, thậm chí ở thành phố bên này còn không nghe được một tiếng gió nào cả.

Con đường diệt trừ nạn buôn người có rất nhiều khó khăn, nhưng càng khó khăn, quyết tâm của Tần Kỷ Huy càng lớn.

Nghe nói Ngu Thanh Nhàn có thể dẫn người ra khỏi núi, Tần Kỷ Huy thật sự rất bội phục cô.

Nhất là sau khi biết cô gái nhỏ này mới mười sáu tuổi, anh lại càng thưởng thức cô hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-202.html.]

Sau khi hỏi Ngu Thanh Nhàn thêm một vài chi tiết, Tần Kỷ Huy lập tức thả Ngu Thanh Nhàn ra.

Đợi mấy người Ngu Thanh Nhàn khuất bóng, anh ngồi lỳ ở văn phòng nghiên cứu bản đồ huyện Tân Bắc.

Mấy người Ngu Thanh Nhàn tới khách sạn, Yến Ninh đứng trước điện thoại bàn một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi mới nhấc máy ấn số điện thoại nhà hàng xóm của cô ta.

Sau ba hồi chuông, đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh quen thuộc, Yến Ninh không kiềm chế được khóc nấc lên.

Lúc đầu, người đầu dây bên kia còn mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lát sau đã phản ứng lại: "Con là Tiểu Ninh đúng không, có phải con là Tiểu Ninh không?"

Yến Ninh khóc nức nở gật đầu, sau khi gật xong mới nhớ ra người bên kia không nhìn thấy, vì thế mới nghẹn ngào trả lời "Đúng", khiến người ở đầu dây bên kia kích động.

"Tiểu Ninh à, con đi đâu thế? Mấy tháng qua mẹ con tìm con đến độ sắp phát điên lên rồi. Còn ba con nữa, sau khi con mất tích cha con cực kỳ tự trách, mấy tháng nay vẫn ra ngoài tìm kiếm con đấy, đến bây giờ vẫn chưa về nhà đâu."

Lời vừa dứt, hình như có người ở bên cạnh nói chuyện, người ở đầu dây bên kia sửa lời: "Hôm nay cha con về rồi, con chờ bà chút nhé, bà đi gọi cha mẹ con nghe điện thoại."

Yến Ninh sợ vỡ mật, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Bà nội Trương à, bà đừng đi, bà đừng đi mà."

Bà nội Trương là người chứng kiến Yến Ninh lớn lên, công việc của cha mẹ Yến Ninh bận rộn nên trước đây hầu như cô ta toàn đến nhà bà nội Trương ăn cơm.

Loading...