Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:52:59
Lượt xem: 3

"Gia đình chúng tôi thì khác. Tôi bị bán vì em gái tôi muốn sống kén rể ở nhà."

Ngu Thanh Nhàn nói rất bình tĩnh, nhưng mọi người có mặt đều cảm thấy chua xót.

Ngu Thanh Nhàn cũng đau lòng thay nguyên thân.

Chờ hoàn thành các ghi chú và rời khỏi phòng họp thì đã hơn một tiếng đồng hồ, màn đêm dần buông xuống.

Chúc Uyển Uyển vẫn ở bên ngoài, bên cạnh cô có hai người lớn tuổi khoảng năm mươi sáu mươi tuổi. Nhìn thấy đám người Thanh Nhàn, hai ông bà vội vàng kéo Chúc Uyển Uyển lại để cảm ơn họ.

“Không cần cảm ơn chúng tôi, chúng tôi cũng không giúp được gì cả.” - Trên người Chúc Uyển Uyển có tiền, bọn họ quả thật không giúp được bao nhiêu.

"Sao không giúp chứ? Nếu không có các cô, không biết con bé sẽ xảy ra nguy hiểm gì đâu." - Bà ngoại của Chúc Uyển Uyển nói đến lời này, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

Dù sao cháu gái cũng chỉ là một cô gái nhỏ, huyện Đông Sơn cách thành phố xa như vậy, nếu không gặp được các cô, lỡ trên đường cháu gái bà xảy ra chuyện thì làm sao đây?

"Con gái và con rể của tôi đều mất sớm, hai chúng nó chỉ có một đứa con gái này thôi, nếu như xảy ra chuyện gì, tôi và ông con bé trăm năm về sau xuống phía dưới, giải thích thế nào với bọn họ đây?"

Đám người Lô Tú Mẫn nhìn Chúc Uyển Uyển với ánh mắt hâm mộ.

Lúc bị bắt cóc họ cũng trạc tuổi Chúc Uyển Uyển, giờ quay về, không biết người trong nhà có đối xử với họ như ông bà của Chúc Uyển Uyển hay không.

Giang Tiểu Cầm đi từ phòng họp ra, đưa cả Chúc Uyển Uyển vào trong để ghi chép, dù sao cô bé cũng là một trong những người bị bắt cóc, hơn nữa cô bé còn bán ngược bọn buôn người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-200.html.]

Giang Tiểu Cầm làm việc trong Cục Cảnh sát nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe nói có ai bán lại bọn buôn người.

Giang Tiểu Cầm nhìn Chúc Uyển Uyển lớn lên, cô bé có năng lực tự bảo vệ mình khiến Giang Tiểu Cầm cảm thấy tự hào, đối với bọn buôn người bị cô bé bán đi, trong lòng cô ta hô to đáng đời.

Ngu Thanh Nhàn và những người khác được đưa đến nhà ăn của Cục Cảnh sát để dùng cơm.

Nhà ăn của Cục Cảnh sát đã sớm biết trong cục có một nhóm phụ nữ bị bắt cóc vừa trốn khỏi núi tới, đồ ăn đã chuẩn bị đầy đủ, toàn là những món ngon.

Đây là bữa ăn trọn vẹn nhất mà đám người Lô Tú Mẫn từng ăn sau nhiều năm bị bắt cóc như vậy, ăn một lúc, bỗng các cô bật khóc.

Ngu Thanh Nhàn ăn rất chân thành, trong ký ức của nguyên thân, cô chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon như vậy.

Tại nhà họ Hạ, có đồ gì ngon đều cho Hạ Văn Tĩnh ăn. Mỗi khi trong nhà có món ngon nào, cô cùng anh cả Hạ, anh hai Hạ đều chịu khó rụt đũa, vì Hạ Thiên Cao luôn trừng mắt nhìn.

Thậm chí nguyên thân còn bị ông ta dùng đũa gõ vào mu bàn tay.

Nhìn chung cả đời này của nguyên thân, món thịt ngon nhất trong ký ức của cô là phao câu gà, đó là Hà Văn Tĩnh không muốn ăn nên mới đưa cho cô.

Ăn xong, Giang Tiểu Cầm sắp xếp cho đám người Ngu Thanh Nhàn ở trong một khách sạn cạnh Cục Cảnh sát, trong khách sạn có điện thoại, Yến Ninh còn nhớ rõ số điện thoại nhà mình, vì vậy cô ấy định sau khi đến khách sạn sẽ gọi về nhà.

Loading...