Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:52:54
Lượt xem: 3

“Chú của em nói, hiện tại Cục Cảnh sát huyện không coi trọng việc bắt cóc, buôn bán phụ nữ và trẻ em, nếu như muốn báo cảnh sát, có báo Cục Cảnh sát huyện cũng vô ích.”

“Bọn họ sẽ chỉ dùng một chiến lược trì hoãn, hơn nữa đám người kia còn có chút quan hệ với bên dưới đồn cảnh sát, thậm chí còn có người bảo vệ cho bọn buôn người, vì thế tốt nhất vẫn là đừng nên vào huyện báo cảnh sát.”

Lời nói của cô bé trùng với suy nghĩ của Ngu Thanh Nhàn, sau khi thảo luận một hồi, cuối cùng họ quyết định mang cô bé đi cùng.

Cô bé tên là Chúc Uyển Uyển, năm nay mười bảy tuổi và đang học lớp mười hai. Cô bé bị bắt cóc khi đang trên đường đi học về, người phụ nữ bắt cóc cô bé giả vờ hỏi đường, cô bé cũng không cảnh giác, rất nhiệt tình chỉ đường cho cô ta, ai ngờ vừa quay người đã bị đánh thuốc mê.

Cô bé nói huyên thuyên suốt dọc đường, chỉ trong chốc lát đã đem hết chuyện của mình tuôn ra như hạt đậu.

Nếu nói cô bé ngốc, thì lại thấy cô bé rất thông minh, có thể bán ngược lại bọn buôn người, Ngu Thanh Nhàn chưa từng gặp qua.

Nếu nói cô bé nhạy cảm, ngoại trừ Ngu Thanh Nhàn, chẳng ai trong nhóm các cô muốn nói chuyện với cô bé nhiều, thế nhưng cô bé lại nói đến vui vẻ.

Nếu nói cô bé chậm chạp đần độn, có đánh c.h.ế.t Ngu Thanh Nhàn cũng sẽ không tin, cô bé vừa nhìn đã có thể biết bọn họ là kẻ chạy trốn, vậy thì chậm chạp đần độn chỗ nào?

Không nói chuyện nhiều cũng có chỗ tốt, trên xe buýt từ huyện lên thành phố, Lô Tú Mẫn có thể nói với cô bé vài câu.

Từ huyện Đông Sơn đến thành phố mất bốn tiếng lái xe, sau khi lên xe, mọi người vẫn thay phiên nhau ngủ như khi chạy trốn trong núi, bây giờ họ không tin bất cứ ai, kể cả Chúc Uyển Uyển đã nói hết mọi chuyện trước mặt bọn họ cũng giống vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-197.html.]

Bảy người thay phiên đổi, Chúc Uyển Uyển dựa vào cửa sổ ngủ ngon lành, giữa chừng còn ngáy, điều này khiến mấy người đối với cô bé hơi buông lỏng cảnh giác một chút.

Bốn tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, nhưng lại trôi qua thật nhanh.

Xuống xe tại nhà ga, Chúc Uyển Uyển muốn trực tiếp đưa họ đến Cục Cảnh sát thành phố, tuy nhiên đám người phụ nữ bỗng trở nên cảnh giác.

Ngu Thanh Nhàn không đáp, đi tìm cảnh sát trực ban tại nhà ga, hỏi rõ hướng đến Cục Cảnh sát thành phố, rồi đưa tất cả đến đó.

Chúc Uyển Uyển đi theo sau, không hề cảm thấy buồn vì bị họ từ chối. Cô bé đi theo Ngu Thanh Nhàn suốt chặng đường, rõ ràng Ngu Thanh Nhàn là người trẻ nhất trong những người này, nhưng bọn họ lại tuỳ ý để cô cầm đầu.

Thỉnh thoảng, Chúc Uyển Uyển dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và tò mò nhìn Ngu Thanh Nhàn.

Loại ánh mắt này không mang theo nửa điểm ác ý, vậy nên Ngu Thanh Nhàn cũng vờ như không biết.

Cục Cảnh sát cách nhà ga hai con đường, nhóm người các cô lúc này đã ngừng nói chuyện, nụ cười thoải mái trên mặt khi tới gần Cục Cảnh sát càng lúc càng lo lắng, thấp thỏm.

Cách Cục Cảnh sát còn hai trăm mét, Lô Tú Mẫn kéo Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, em nói xem, nếu chúng ta đến Cục Cảnh sát, lỡ đám cảnh sát trong đó cùng một giuộc với bọn buôn người thì làm sao?"

Loading...