Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-03-10 04:52:52
Lượt xem: 1
Cô bé tặc lưỡi: "Em là bị lừa đến đây. Người phụ nữ bắt cóc em khoảng bốn mươi tuổi, lúc bắt cóc em đến đây, cô ta còn đe dọa em một phen, nói muốn bán em cho một lão già bảy mươi tuổi, lão già kia thích nhất là hành hạ người khác."
Cô bé lộ ra vẻ mặt khinh thường:
"Cô ta kéo em đến công xã, em giả vờ đau bụng muốn đi vệ sinh, ở trước cửa nhà xí có một ông già nhặt ve chai, em nhìn ông ta đoán chừng không có cô vợ trẻ nào, liền đòi lão già kia ba mươi tệ, muốn bán người phụ nữ định bán em cho ông ta."
Lúc cô bé nói ra lời này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng nội dung cô bé nói ra khiến đám người vô cùng sốc.
Loại bị bắt cóc và bán ngược lại cho những kẻ buôn người không phải là chuyện Ngu Thanh Nhàn chưa từng gặp qua ở kiếp trước.
Cô nhìn cô bé: "Làm sao bọn chị tin em được?"
Cô gái nhỏ mang theo một cái túi xách tùy thân, cúi đầu lục lọi trong túi:
"Ầy, đây là thẻ học sinh của em, em học tại trường cấp 2 trong thành phố. Em cũng không cần thiết phải lừa các chị, bố mẹ em đều là cảnh sát, nhưng họ đều đã hi sinh."
Ngu Thanh Nhàn nháy mắt với Yến Ninh, Yến Ninh tiến lên xem thẻ sinh viên của cô bé.
Nơi đây nằm tại thành phố Vũ Liên, thuộc tỉnh Quảng Giang, Trường trung học số năm ở thành phố là một trường trung học trọng điểm của tỉnh.
Trường đại học của Yến Ninh ở Quảng Giang, thủ phủ của tỉnh, bạn cùng phòng của cô vừa hay cũng học Trường trung học số năm ở thành phố Vũ Liên, Yến Ninh đã từng thấy thẻ sinh viên của cô bạn đó.
"Là thật." - Yến Ninh nói với Ngu Thanh Nhàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-196.html.]
Ngu Thanh Nhàn hỏi cô bé: "Em trả lời bọn chị là muốn làm gì?"
Cô bé gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Em muốn về nhà, nhưng em hơi sợ, vừa hay thấy các chị đều là con gái, cho nên muốn làm bạn với các chị. Em có thể đem người bắt cóc bán lại cho người khác chỉ là gặp may mà thôi, nếu một hồi em lại gặp một người đàn ông khác, em đánh không lại."
Cô bé nói tiếp: “Sở dĩ em tìm đến các chị, ngoài việc các chị đều là các cô gái trẻ, em còn biết các chị đã trốn thoát từ bọn buôn người hoặc mua bán phụ nữ.”
Lời này vừa thốt ra, không chỉ đám người Lô Tú Mẫn vẫn luôn âm thầm đề phòng, mà ngay cả Ngu Thanh Nhàn cũng rất ngạc nhiên.
Các cô đã chỉnh đốn lại diện mạo của mình rồi, rốt cuộc bị lộ ở đâu chứ?
Cô bé tiếp tục nói: "Nhìn các chị là biết không có kinh nghiệm chạy trốn. Chị xem hai người bọn họ, đi đường hay xoay người theo bản năng, thỉnh thoảng còn căng thẳng nhìn xung quanh, không phải chột dạ thì chính là đang sợ."
Cô bé chỉ vào Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen.
Sau đó lại chỉ vào Yến Ninh và Chu Minh Phượng: "Còn hai chị ấy đều có vết thương trên người? Nếu tôi nhớ không lầm, thì chân của chị bị đứt gân đi? Còn chị, khắp người chị toàn là vết thương, hẳn là từng bị đánh."
Cô bé đắc thắng, hất chiếc túi của mình: “Có biết tại sao em lại biết được chuyện này không?”
"Cha mẹ em đã qua đời, nhưng cả nhà em đều là cảnh sát, chú của em là trưởng phòng mới được bổ nhiệm tại văn phòng điều tra tội phạm và chống buôn người của Cục Cảnh sát thành phố, chuyên quản những việc liên quan đến buôn bán phụ nữ và trẻ em, mấy kiến thức này đều do chú ấy dạy em. Vì vậy, các chị muốn đồng hành cùng em không?"