Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-03-10 04:51:07
Lượt xem: 0

Dưới chân núi có một con đường lớn, trên đường không một bóng người, dưới chân núi có một vũng nước đọng, nước chảy róc rách từ trong vách đá chảy ra, các cô gái nhanh chân chạy tới, người thì uống nước, còn một số rửa mặt.

Nước lưu lại trên núi lành lạnh, rửa mặt xong cả người cảm thấy sảng khoái hẳn lên.

Mọi người sửa sang lại bộ dạng của mình một chút, rồi nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, tiếp đến chúng ta đi đâu?"

Trong chuyến chạy trốn này, Ngu Thanh Nhàn nghiễm nhiên trở thành trụ cột của mọi người.

Ngu Thanh Nhàn chỉ về phía tây: "Đi hướng này đi, đi hai mươi ki lô mét sẽ đến huyện Đông Sơn, sau đó chúng ta sẽ ngồi xe buýt ở huyện Đông Sơn đi vào thành phố."

Ngu Thanh Nhàn nói xong, mọi người chợt im lặng.

“Sao vậy?” - Ngu Thanh Nhàn thấy hơi kỳ lạ, hỏi.

Yến Ninh thay mặt mọi người trả lời: “Chúng tôi không có tiền.”

Tất cả bọn họ đều bị lừa bán, những vật có giá trị trên người đều đã bị bọn buôn người vơ vét hết.

Mà ở thôn Xương Sơn, những gia đình kia càng không có khả năng giao tiền đến tay họ, trong lòng người dân thôn Xương Sơn, họ chẳng qua chỉ là công cụ sinh nở thôi.

Ngu Thanh Nhàn chợt hiểu ra, vỗ vỗ túi áo của mình: "Không cần sợ, tôi có tiền. Tôi đã lấy hết tiền trong nhà Thường Đại Đức đi rồi."

Sở dĩ đêm đó Ngu Thanh Nhàn tụ hợp với các cô trễ một chút, là bởi vì cô đột nhiên nhớ tới kiếp này mình là một người nghèo, cho nên cô đã đi vơ vét tiền tiết kiệm trong nhà Thường Đại Đức.

Số tiền này là tiền riêng mà Thường Đại Đức giấu, khoảng chừng hai trăm tệ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-195.html.]

Cũng không biết ông ta lấy số tiền này từ đâu, Ngu Thanh Nhàn nghĩ, đây có lẽ là tiền bồi thường cho việc Thường Bảo Căn đánh c.h.ế.t nguyên thân ở kiếp trước.

Lộ Tú Mẫn và những người khác thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng tôi sẽ không khách sáo với cô nữa, mượn tiền của cô trước, chờ chúng tôi về đến nhà sẽ gửi lại tiền cho cô."

Ngu Thanh Nhàn khoát khoát tay: "Đến lúc đó rồi nói sau, để sau hẵng nói."

Một đoàn người đi về hướng thị trấn, ven đường có không ít thôn trang, nhìn thấy nhóm các cô toàn là phụ nữ, nên quăng ánh mắt hiếu kỳ tới. Một số người còn tò mò hỏi thăm.

Các cô gái đối với người lạ đều có tâm lý đề phòng, đối mặt với vẻ dò xét của mấy người lạ này, các cô rất sợ hãi.

Ngu Thanh Nhàn trả lời thay, đáp qua loa với những người tò mò này.

Đi được nửa đường, một bé gái chừng mười tuổi từ ngã ba đầu thôn đi vào, vẻ ngoài của cô bé rất dễ thương, làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn trịa, có vẻ là một cô bé ngoan được một gia đình giàu có nuôi dạy.

Hoàn toàn khác với tinh thần và diện mạo của các cô gái nông thôn thời bấy giờ.

Các cô gái tò mò nhìn cô bé, cô bé cũng tò mò nhìn lại.

Hai người một trước một sau đi tầm mười phút, cô nhóc kia đột nhiên xoay người nói với bọn họ:

"Các chị đi đâu vậy? Chỉ có mấy người các chị thôi sao? Hiện tại huyện Đông Sơn có rất nhiều bọn buôn người, các chị cẩn thận một chút nhé."

Nghe thấy ba chữ "bọn buôn người", ngoại trừ Ngu Thanh Nhàn ra, trái tim của mọi người đều thắt chặt.

Ngu Thanh Nhàn và Yến Ninh nhìn nhau, hỏi cô bé: "Làm sao em biết?"

Loading...