Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:54:25
Lượt xem: 4

Ăn cơm xong, mọi người tìm chỗ nằm ngủ. Mấy người phụ nữ quá mệt mỏi rồi, nếu bây giờ không nghỉ ngơi cho tốt thì tối nay sẽ không kiên trì được.

Giấc ngủ này của mấy người quá ngọt ngào, đến khi tỉnh lại màn đêm đã buông xuống rồi.

Ngu Thanh Nhàn tìm cớ đi ra ngoài, thật ra khi cô ra khỏi hang thì đi thẳng về phía thôn Xương Sơn.

Trên đường cô gặp hai ba người đang lục soát núi.

Xuống núi, Ngu Thanh Nhàn đến thẳng nhà Thường Bảo Trụ, thả một mồi lửa vào phòng anh ta.

Mùa thu vốn khô hanh, lửa cháy thật sự rất nhanh, chưa được bao lâu đã lan đến nhà chính. Lúc này tất cả mọi người vẫn chưa tỉnh ngủ, cả nhà Thường Bảo Trụ bế đứa bé chạy ra ngoài.

Chờ bọn họ chạy ra miếng đất trống bên ngoài sân, ngọn lửa đã nuốt chửng căn nhà của họ.

Nhà nhà trong thôn đều chạy đến giúp đỡ dập lửa, đám người tuần tra trên núi thấy được ảnh lửa từ trong thôn thì cũng vội vàng chạy xuống núi.

Ngu Thanh Nhàn về hang động, ngay giây phút đầu tiên khi đám người trong động nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn kia thì đều không nhịn được mà thở phào một hơi.

Ngu Thanh Nhàn cười nói với mọi người: "Tôi vừa đến đốt nhà Thường Bảo Trụ, bây giờ mọi người đã xuống núi dập lửa rồi, chúng ta cũng có thể thoải mái một chút."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức nhỏ giọng hoan hô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-193.html.]

Hầu hết các ngôi nhà ở thôn Xương Sơn đều là kiến trúc dân dụng, vào thời điểm này, mỗi hộ gia đình đều có chuồng gia súc, được dựng bằng cọc gỗ, mái thì dùng cỏ lợp lên, mùa thu khô ráo, một đốm lửa là có thể cháy.

Thôn Xương Sơn có ít đất bằng, nên nhà nào cũng san sát nhau, nhà của Thường Bảo Trụ bốc cháy, nhà hàng xóm cũng không may mắn tránh khỏi, nếu tiếp tục cháy như vậy chỉ sợ một dãy nhà sẽ không cứu được, thế nên toàn bộ dân làng đều kéo đến dập lửa, chẳng còn ai có tâm tư đi quản người phụ nữ bỏ trốn kia nữa.

Thế là đêm hôm đó, con đường chạy trốn của đám người Ngu Thanh Nhàn trở nên dễ dàng hơn, họ còn có tâm trạng để nói đùa.

Chân Yến Ninh vẫn chưa khỏi, đi được mấy bước lại thấy đau.

Ngu Thanh Nhàn cõng cô ấy đi một đoạn, lại dừng chân nghỉ ngơi một đoạn, còn Chu Minh Phượng bị đánh gãy xương sườn thì được mọi người thay phiên nhau đỡ.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ leo lên một đỉnh núi cách thôn Xương Sơn rất xa, từ đây nhìn lại, thôn Xương Sơn chỉ còn lại cây cối xanh um tươi tốt.

Ở hướng đông, mặt trời từ từ dâng lên, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào mặt họ, vô cùng chói mắt.

Nơi đã nhốt họ bao nhiêu năm đã không thấy nữa. Cuối cùng họ đã trốn ra được, cái lồng giam kia. Cả đêm không ngủ, ai nấy cũng đều mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, nhưng tâm trạng của các cô rất thả lỏng. Ngay cả hơi thở cũng mang hương vị của tự do.

Lô Tú Mẫn không kìm được nước mắt, tiếng khóc của chị ta lây nhiễm cho những người khác, khiến mắt của cả đám đều đỏ hoe.

Khóc xong, các cô lại cười.

Đón mặt trời mới mọc, Ngu Thanh Nhàn nói với họ:

"Chúng ta xuống núi thôi, sau khi xuống núi là phạm vi huyện Đông Sơn, huyện của họ giàu có hơn nhiều so với huyện Tân Bắc, không có nhiều phụ nữ bị bắt cóc và buôn bán như huyện Tân Bắc, tương đối an toàn. Chỉ cần đến đó đừng nói chuyện với ai."

Loading...