Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:54:21
Lượt xem: 3
Bí thư chi bộ lại hỏi người phụ nữ Thường Bảo Trụ mua về kia: "Vợ Bảo Trụ à, cô có nhìn rõ mấy tiện nhân kia chạy về hướng nào không?"
Vợ của Thường Bảo Trụ là Chu Nhị Muội, cô ta bị bán đến thôn Xương Sơn lâu vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thu hút được nhiều sự chú ý đến vậy. Ngay cả Thường Bảo Trụ cũng hiếm khi cho cô ta sắc mặt hòa nhã.
Thấy bí thư chi bộ hỏi, Chu Nhị Muội lớn tiếng đáp: "Bí thư chi bộ à, bọn họ đi về phía này, chắc chắn họ đang trốn cách đây không xa."
Bí thư chi bộ thôn gật đầu nói đã biết, sau đó lại báo mọi người thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.
Một đám người vội vàng tản ra, Chu Nhị Muội và Thường Bảo Trụ đi cuối cùng. Đợi mọi người đi hết rồi, Thường Bảo Trụ nói với Chu Nhị Muội: "Lần này cô làm đúng lắm."
Tiếp sau đó là Chu Nhị Muội xấu hổ nói vài lời khiêm tốn.
Âm thanh kệch cỡm của cô ta truyền qua đất, mấy người phụ nữ đang trốn trong hang động nghe được thì hận đến nghiến răng, chỉ tiếc bây giờ không thể xông ra ngoài đánh c.h.ế.t người phụ nữ này.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Hoàng Tiểu Phân mới thì thào hỏi: "Chúng ta sẽ không bị phát hiện chứ?"
Ngu Thanh Nhàn nói: "Yên tâm đi, không phát hiện được đâu."
Lời nói của Ngu Thanh Nhàn tràn đầy tự tin.
Cô đã bày một trận pháp, tuy rằng đây là trận pháp cơ bản nhất nhưng để giấu kín một cái hang động thì quá dư dả.
Vì lần chạy trốn này, cô đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, còn bóc lột hệ thống một phen.
Hệ thống ngốc bạch ngọt, bị cô dụ dỗ vài câu đã lập tức lén cung cấp linh thạch cho cô.
Tuy rằng chỉ có hai khối như này, nhưng để bày một trận pháp ở thời đại này cũng đủ rồi.
"Chúng ta cứ trốn ở đây, chờ đến sáng chắc hẳn đám người kia cũng mệt mỏi về nhà nghỉ ngơi rồi, chúng ta sẽ lợi dụng thời gian đó để rời đi. Sau đó tìm một chỗ khác, trong lúc đợi trời tối thì chúng ta ngủ một giấc, trời tối rồi thì lập tức xuất phát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-191.html.]
Ngu Thanh Nhàn đã chuẩn bị sẵn địa điểm nghỉ lại đầu tiên rồi.
Mấy người còn lại không có ý kiến gì với lời Ngu Thanh Nhàn nói.
Ngu Thanh Nhàn lại tiếp tục an ủi mọi người: "Nhiều nhất là hai ngày, hai ngày sau, nhất định chúng ta có thể rời khỏi ngọn núi này."
Những lời này không thể nghi ngờ là đang tiếp thêm hy vọng cho mọi người.
"Ngủ một lát đi, để duy trì thể lực." Ngu Thanh Nhàn nói.
Không khí trong hang động lại chìm vào yên lặng, nhưng ai cũng không ngủ được. Mấy người phụ nữ dựa vào vách tường đá, ánh mắt mở to.
Đối với mọi người mà nói, một đêm đó cực kỳ dày vò, họ không biết con đường phía trước thế nào, thậm chí họ còn không chắc chắn mình có thể thật sự chạy thoát hay không nữa.
Không biết qua bao lâu, họ mới chợp mắt được một lát.
Rạng sáng bốn năm giờ, cuối cùng người dân của thôn Xương Sơn cũng chịu xuống núi về nhà, chỉ có đám người Thường Đại Hữu vẫn không hết hy vọng, ở lại tiếp tục tìm kiếm.
Ngu Thanh Nhàn chờ bọn chúng đi xa rồi mới vội vàng gọi mọi người dậy. Mọi người tỉnh táo lại, đi theo Ngu Thanh Nhàn đến địa điểm nghỉ ngơi đầu tiên.
Ai cũng không dám nói nhiều một câu, không khí yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ.
Ngu Thanh Nhàn đi cuối cùng, Chu Minh Phượng và Yến Ninh đi đầu.
Ban đêm, gió thu thực sự rất lạnh, một cơn gió thổi qua khiến cả người nổi da gà.